Ngọc Hành có chút nhíu mày đáp lại:
"Cho ông một tuần đã là quá nhiều rồi.
Đổi lại tôi giúp ông kiếm được 3% cổ phần công Ty mẹ của Triệu gia.
Ông cũng phải biết có nhiều tiền đến mấy có được 3% này cũng khó như lên trời.
Cổ đông triệu gia sẽ không bao giờ chịu nhả ra miếng mồi béo bở này đâu.
Ông suy nghĩ cho kĩ "
Trần Lập có chút do dự nhưng bị sự hấp dẫn của cổ phần che mắt:
"Được vậy thì 1 tuần, mồ tuàn sau mang người đế cho cậu.
Còn giờ vẫn còn sớm ờ lại dùng bữa cơm với tôi haha xem như xác lập cùng một thuyền.
Nếu cậu lật tôi cũng không ngại đục nó chìm đâu đó."
Ngọc Hành đạt được mục đích, rót rượu cụng ly:
"Mừng sự hợp tác có lợi đôi bên giữa chúng ta."
"Giám đốc, bọn họ muốn liên thủ nuốt trọn Triệu gia."
Thành Hạo ngồi một bên mặt không biến sắc nghe Trình Côn và Tần Thế An lải nhải.
Tần Thế An sau một ngày làm việc không thấy Trình Côn và Thành Hạo liền mò đến nhà tìm.
Nào ngờ thấy được trò chơi hay như vậy mà bọn họ lại không rủ cậu.
"Trình Côn à Trình Côn.
Cậu đi theo giám đốc bị tha hóa rồi.
Chuyện thú vị như này mà không gọi tôi."
Trình Côn đang bận nghe lén thì bị Tần Thế An đu lên cổ mà khóc lóc thảm thương.
Cậu không nhận được nữa có chút lớn tiếng:
"Tần phó giám đốc.
Anh đứng vững chút giùm tôi đi ạ."
Tần Thế An lúc này cũng không khuất phục mà càng ôm chặt hơn mà than vãn:
"Trời ạ.
Học đệ của tôi thay đổi rồi, thay đổi thật rồi."
Dáng người thì nhỏ bé chỉ cao hơn Trình Côn một chút liền lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy mà giữ cứng cậu chứ?
Thành Hạo không nhìn được nữa, nhấp ngụm trà rồi nói:
"Việc điều tra này giao lại cho hai người.
Tôi đưa Viên Viên tới thăm Bảo Ngọc.
Cử vài vệ sĩ đi theo tôi."
Trình Côn trong tư thế bị khóa cứng, cứng ngắc trả lời:
"Vâng."
Tần Thế An một bên không cam lòng, một bên tay buôn lỏng thả Trình Côn ra.
Trình Côn thấy Tần Thế An buông lỏng liền thoát ra được mà đầy cậu ra.
Tần Thế An bị một lực lớn tác dụng vào bả vau cũng có chút đau mà kêu lên:
"Hự! Trình học đệ đúng