Edit: Mèo Mũm Mĩm
Beta: Anh Minh
Hô hấp của Thanh Hà dần
dần trở nên khó khăn, tràn ngập trong hơi thở của cô đều là hơi thở của
Nhất Ngạn, cô cố gắng hít thở nhưng tựa như có gì đó trói buộc mình. Cô
mở to mắt liếc Nhất Ngạn, hô hấp càng ngày càng dồn dập, càng lúc càng
khó hít vào. Một hồi lâu sau, Nhất Ngạn mới buông cô ra rồi đè lên người cô cười nói: “Hôn liên tục như vậy có sao không? Thấy cô căng thẳng như vậy, em sẽ nghĩ rằng cô yêu em đấy?"
“Tôi khinh!" Thanh Hà nhìn hai bên một chút sau đó hất nước lên trên mặt Nhất Ngạn.
Nhất Ngạn nhảy lên né tránh, cậu giẫm mạnh lên trên bè trúc để ổn định thân
hình. Gợn sóng từ bè trúc không ngừng lan ra xung quanh. Thanh Hà đột
nhiên cảm thấy có điểm gì đó là lạ nên vội vàng đứng lên. Nút buộc bè
trúc đã bị đứt, các cây trúc dùng làm bè đung đưa trên mặt nước khiến
Thanh Hà sợ tới mức mất hồn mất vía. Cô đành phải hơi cúi người, dựa vào người Nhất Ngạn.
Nước ở nơi này không sâu, Nhất Ngạn lập tức có
tính toán, cậu biết nếu đi tiếp thì nước sẽ càng sâu nên nhanh chóng ôm
Thanh Hà nhảy vào trong nước và bơi vào bờ.
Hai người rất vất vả mới lên được bờ, sau đó nằm trên thảm cỏ cạnh một cây hồ dương nghỉ ngơi, cả người đều ướt đẫm.
Nhất Ngạn nhìn cô cười: “Ướt hết rồi."
Thanh Hà cười lạnh, đưa tay lau nước ở trên mặt: “Cậu nghĩ mình tốt hơn tôi sao?"
Nhất Ngạn chắp tay thở dài sau đó nở nụ cười chịu thua: “Tệ hơn, tệ hơn mà."
Biết rõ cậu đang giễu cợt mình nhưng Thanh Hà lại không thể làm gì được, cô
hung hăng trừng mắt liếc Nhất Ngạn một cái sau đó kéo cái váy ướt mèm
đang dính trên người mình ra. Ánh mắt Nhất Ngạn cực kỳ hứng thú, lưu
luyến ở trên người cô khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, vội vàng che ngực
mình lại. Chất vải ướt đẫm dính sát vào người cộng thêm gió đêm thổi qua khiến Thanh Hà dần dần cảm thấy lạnh lẽo.
Nhất Ngạn kéo cô đi
lên cao hơn, hai người cứ đi mãi về phía trước, cuối cùng cũng tìm được
một căn nhà gỗ chỉ dùng thanh sắt chắn ngang ở cửa. Thanh Hà gõ gõ cửa,
phát hiện bên trong không có người trả lời, cô còn đang kinh ngạc thì
Nhất Ngạn đã cười nhạo nói: “Căn nhà này nông dân dùng để ở tạm vào vụ
gieo hạt hằng năm, lúc diệt cỏ dại hoặc có lễ tiết thanh minh viếng mồ
mả gì đó không kịp trở về mà thôi, lúc này làm gì có người mà gõ."
Thanh Hà bị cậu cười nhạo đến đỏ mặt. Trước kia cô chưa từng tới vùng sông
nước ở nông thôn nên tất nhiên là không biết phong tục nơi này.
Thanh Hà thấy Nhất Ngạn cạy cửa ra thì nói: “Sao cậu có thể làm như vậy được?"
“Tại sao em lại không thể làm như vậy? Dù sao cũng không có người, nhà không phải là dùng để ở sao?"
"Nhưng... Nhưng mà... Căn nhà này không phải là của chúng ta."
Nhất Ngạn nói: “Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ cô muốn ở ngoài trời? Nhưng em không muốn ở cùng cô đâu."
"Cậu..."
“Nhưng trước đó em phải nói rõ với cô bên ngoài có rất nhiều rắn, côn trùng,
chuột và kiến, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có khi còn có mấy con đỉa
hút máu đáng sợ nữa đấy. Nó giống màu bùn, hay nằm ở trong đám cỏ ướt,
chuyên hút máu mấy người phụ nữ trẻ tuổi. Sau khi ngủ một đêm tỉnh lại
cô sẽ thấy sắc mặt mình trở nên gầy gò, vàng vọt như lông gà con mới
nở..."
"Đừng nói nữa!" Thanh Hà vội vàng trốn vào trong nhà làm cho Nhất Ngạn đứng ở cửa cười ha ha, vui không thể tả được.
Trong nhà có một cái giường làm bằng ván gỗ, một cái bàn và hai cái ghế dài
hình chữ nhật, trên tường có móc treo áo mưa và nón lá cùng một ít quần
áo đơn giản. Nhất Ngạn tùy tiện lấy xuống nhìn thì tìm được một cái khăn màu xanh lam, sau khi ước lượng độ dài của nó thì cậu ném cho Thanh Hà: “Trùm lên đi."
"Cái gì?" Thanh Hà không thể tin nhìn Nhất Ngạn
còn Nhất Ngạn thì vẫn rất thản nhiên: “Có tốt hơn quần áo ướt sũng trên
người cô không?"
Thanh Hà nghe xong hừ lạnh một tiếng.
Nhất Ngạn bất lực, từ từ đi về phía cô khiến Thanh Hà lớn tiếng: “Cậu định làm gì?"
"Nếu cô không muốn thì để em giúp cô, tránh cho cảm lạnh, đến chừng ấy lại vướng chân vướng tay em."
Thanh Hà đành phải xoay qua chỗ khác thay đồ. Nhất Ngạn ngồi bên cạnh bàn,
nhìn chằm chằm tấm lưng trần của cô khiến Thanh Hà hận không thể móc mắt cậu xuống. Phải chăng cậu ta chính là loại người lợn chết không sợ
phỏng nước sôi bởi vì cô có trừng cậu ta thế nào thì từ đầu đến cuối cậu ta vẫn cười rất dịu dàng.
Ngày hôm sau lúc hai người tỉnh dậy
thì trời đã rất sáng rồi, Thanh Hà có chút buồn bực nói với Nhất Ngạn:
“Chỗ này quỷ quái như vậy, rốt cuộc là cậu định đưa tôi đi đâu?"
Nhất Ngạn đi phía trước dẫn đường, vẻ mặt vẫn rất điềm nhiên: “Không phải đã nói rồi sao? Đi tìm một người bạn cũ. Nếu không thể đi đường thủy thì
đành phải đi đường bộ thôi."
Váy của Thanh Hà đã bị rách tả tơi
thành nhiều sợi, tóc cũng bị nhánh cây móc phải làm rối tung, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Cô trừng Nhất Ngạn: “Cậu có xích mích với mấy kẻ kia
đúng không? Không sợ bọn chúng bỏ cậu đi trước hả?"
Nhất Ngạn nghe thấy lời này thì quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt có chút ranh mãnh.
Thanh Hà có chút không nắm chắc, lập tức dừng lại, không dám nhìn thẳng vào
Nhất Ngạn. Nhất Ngạn đánh giá cô vài lần sau đó quay đầu tiếp tục đi về
phía trước. Thanh Hà không rõ nguyên do nhưng cũng từ từ đi theo. Cô
không biết cậu đã sớm động tay động chân trên người bọn kia nên cho dù
họ đi đến chân trời góc biển thì cậu vẫn có thể tìm được. Bọn họ đã đến
nơi này rồi, hơn nữa chỗ đám người Triệu Gia tụ tập cậu cũng biết đại
khái nên không cần phải như hình với bóng với đám người kia.
Tất nhiên là Thanh Hà không biết suy nghĩ trong lòng Nhất Ngạn. Từ đầu đến cuối cô vẫn luôn cảm thấy sợ hãi cậu ta.
Cô đoán không được Nhất Ngạn đang suy nghĩ gì, lại càng không biết cậu
muốn làm gì. Ở nơi xa lạ này, cô chỉ có thể phụ thuộc vào cậu ta mới có
thể sống sót.
Sau khi đi rất lâu thì phía trước xuất hiện một
vùng nước rộng lớn, đường bộ cũng đã đến điểm cuối. Ở chỗ này có một cây cầu treo được làm dây mây. Phía đông nam là một dãy núi đá trùng trùng
điệp điệp dần dần cao hơn, điểm cuối là một một thác nước đổ thẳng xuống dưới khiến bên tai hai người toàn là tiếng nước "ào ào".
Nhất Ngạn túm lấy sợi dây, nhảy lên cây cầu, đứng ở phía trước lắc tới lắc lui sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Tới đây đi."
Thanh Hà vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
"Lá gan nhỏ như vậy à? Vậy phải làm thế nào mới được đây?" Nhất Ngạn cười
khẽ một tiếng sau đó nhanh chóng cúi người, túm lấy tay cô kéo lên cây
cầu. Dây đột ngột chịu lực nên rung lắc dữ dội. Thanh Hà nắm chặt Nhất
Ngạn nhưng cả người vẫn cứ lắc tới lắc lui rất có quy luật, trái cao
phải thấp, trái cao phải thấp... Cô bị dọa đến hồn vía cũng sắp bay mất, trái tim nhảy lên "thình thịch thình thịch" trong lồng ngực. Suýt chút
nữa chân cô đã đứng không vững, cũng may là Nhất Ngạn kịp thời ôm eo cô, kéo cô vào sát người mình: “Lá gan của cô thật sự rất nhỏ nha."
"Cậu toàn làm mấy chuyện xấu xa!" Thanh Hà dùng sức đánh Nhất Ngạn.
Sắc mặt Nhất Ngạn rất kinh hãi, dường như cả người đều đang lảo đảo, sắp ngã: “Gần ngã rồi..."
Phía dưới là nước chảy rất xiết, té xuống có thể bò lên hay không là cả một
vấn đề. Thanh Hà thấy vậy kinh hãi nhắm chặt mắt lại: “Á..."
Nhất Ngạn cười nhạo: “Quả nhiên là đồ nhát gan." Cậu ôm chặt Thanh Hà vào
trong ngực, đanh giọng nói: “Cô còn dám không nghe lời em không?"Khóe
mắt Thanh Hà hồng hồng, bị cậu dọa sợ đến chết khiếp. Nhất Ngạn thấy vậy thì tâm trạng rất sung sướng, ôm cô nhanh chóng đi qua cây cầu dây, sau khi đi qua rồi vẫn không thả cô xuống. Vừa rồi Thanh Hà bị dọa nên
không dám phản kháng nữa, cứ để mặc cho Nhất Ngạn ôm mình. Trong lòng
Nhất Ngạn ngây ngất lâng lâng, chu miệng huýt sáo, thậm chí còn thuận
tay ngắt mấy lá trúc bên đường.
Lúc trời tối, cuối cùng bọn họ
cũng xuyên qua khu rừng trúc đến bờ bên kia, bên kia là một khe núi non
xanh nước biếc. Trong khe núi có một dòng suối nhỏ, bên bờ suối có hai
căn nhà bằng trúc, dùng gỗ làm một cái cầu nối nhau giữa không trung.
Dưới nhà là một bãi cỏ ẩm ướt, dùng hàng rào tre vây lại thành một cái
sân khá lớn. Nhìn từ xa thì hình như có nuôi một ít gia cầm, hai người
có thể mơ hồ nghe được tiếng líu ríu của bọn nó.
Đèn đuốc trong ngôi nhà trúc sáng trưng, tiếng cười, tiếng ly rượu va chạm không ngừng vang lên bên tai.
Nhất Ngạn dựng
thẳng một ngón tay lên, đặt ở trên môi Thanh Hà sau đó như
một con mèo đi ra khỏi rừng trúc, mượn bóng đêm và núi đá che giấu, rón
ra rón rén đến gần chỗ hàng rào tre. Lúc tới gần Thanh Hà cực kỳ sợ hãi. Thì ra bên trong hàng rào tre không nuôi gia cầm mà là một số động vật
quý hiếm, bao gồm những con rắn có hoa văn màu vàng và trắng, những con
rết to thái quá và những động vật gì đó tròn vo có bộ lông trắng như
tuyết... Dường như tất cả bọn chúng đều đã được thuần dưỡng nên rất yên
tĩnh, an phận nằm ở một góc, không có phát sinh xung đột.
Nhất
Ngạn liếc nhìn mấy con rắn có hoa văn màu vàng trên người, lẩm bẩm nói:
“Kiếm được bữa tối rồi, nhất định mấy tên này không muốn gặp mình, trước tiên cho bọn họ một phần lễ gặp mặt đã."
Nghe thấy Nhất Ngạn sắp làm chuyện thiếu đạo đức, Thanh Hà vội nói: “Như vậy không được đâu. Người ta khổ sở nuôi lớn..."
"Cũ không mất thì mới sẽ không đến, dù sao mấy tên này cũng rất rảnh rỗi,
không cho bọn họ biết tay thì nhất định không chịu giúp chúng ta."
Cậu giết vật nuôi mà người ta khổ sở nuôi lớn, người ta sẽ giúp cậu sao? Sợ rằng càng không muốn giúp cậu mới đúng.
Thanh Hà cảm thấy logic của Nhất Ngạn thật là khó hiểu nhưng cô không nói ra.
Nhất Ngạn cũng không lén lút mà trực tiếp chất cây đốt lửa trên bãi đất
trống. Chỉ là mấy con rắn thôi mà, đương nhiên là dễ như trở bàn tay,
trực tiếp lột da, bỏ mật, lấy máu...
Trong căn nhà trúc.
Tiệc rượu đang đến hồi cao trào, ba người đàn ông lưng hùm vai gấu và một
người phụ nữ quyến rũ đang chạm ly với nhau. Diện mạo của ba người đàn
ông này rất bình thường, mặc áo ba lỗ, dáng dấp của người phụ nữ lại rất quyến rũ, nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc búi trên đỉnh đầu, bên ngoài quấn khăn vô cùng sặc sỡ.
"Thằng ba, nghe nói lần trước
xuất hàng em bị thương, đúng lúc anh đi Đông Ba nên mua mấy con rắn bên
chỗ Xà Vương, một lát hầm cách thủy bồi bổ cho em." Anh hai vỗ vai người được gọi là thằng ba mấy cái.
Không chết cũng bị anh đánh cho xuất huyết trong rồi.
Anh ba liếc mắt nhìn anh hai.
"Ánh mắt của mày là sao vậy?" Anh hai khó hiểu.
"Được rồi được rồi, hai anh không thể chung sống hòa bình với nhau được sao?
Rõ ràng là anh em mình mà." Cô tư trừng bọn họ, trái lại cô tư càng
chững chạc hơn hai người anh của mình. Cô ta lơ đãng nghiêng đầu thì
chợt nhìn thấy bên ngoài có ánh lửa, bỗng thấy không đúng nên cô ta đặt
ly rượu xuống, rút súng lao ra ngoài. Thời điểm quan trọng thì cần quan
tâm gì đến hình tượng nữa, cháy nhà đến nơi rồi.
Cô ta leo xuống cầu thang nhà trúc, chạy ra bãi đất trống thì thấy một nam một nữ đang ngồi bên đống lửa nướng thịt.
Cô tư không biết bọn họ đang nướng cái gì nhưng khi nhìn thấy da rắn sáng
loáng trên mặt đất thì cô ta cảm thấy giống như có thứ gì đó đâm vào mắt mình. Cô ta vừa định quát mắng thì Nhất Ngạn đã xoay người lại, cười hì hì với cô ta: “Dì tư, đã lâu không gặp."
Hiển nhiên Lão Tứ sửng sốt một lúc, nhìn Nhất Ngạn từ trên xuống dưới, dường như có chút không dám tin.
"Cậu là Nhất Ngạn?"
"Giả sao được?" Nhất Ngạn vòng hai tay, tròng mắt đảo liên hồi sau đó cười
híp mắt nhìn dì tư của mình. Bị Nhất Ngạn nhìn như vậy, trong lòng dì tư lập tức cảm thấy sợ hãi. Bởi vì lần nào thằng nhóc này đến cũng không
có chuyện gì tốt, nhất định là muốn vơ vét gì đó của bọn họ. Quả thật là như vậy, vừa gặp mặt còn chưa chào hỏi đã làm thịt bảo bối mà cô ta
nhọc công khổ sở mới lấy được. Cô ta tức giận đến mức tim phổi đều bị
thương nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú đang cười tủm tỉm của Nhất Ngạn thì không thể nào cười nổi, ngược lại chỉ có cảm giác bất lực, cô
ta chỉ mong ôn thần nhỏ này có thể cách bọn họ xa một chút.
"Cháu lại muốn làm gì?" Cậu cả cảnh giác nhìn Nhất Ngạn, mặt nhăn như ăn khổ qua.
Nhất Ngạn cười nói: “Cháu đến làm khách, đã một thời gian dài không gặp, chẳng lẽ các cậu và dì không nhớ cháu sao?"
Nhớ mày mới là lạ!
Mấy người giận mà không dám nói gì.
Đột nhiên chỗ hàng rào tre truyền đến một tiếng hét thảm thiết khiến tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn. Cậu hai nằm sấp ở trên tay vịn, nửa
người nhoài vào trong hàng rào tre, ôm thật chặt lấy… một con chim lớn
đang kêu quang quác?
"Mày đã làm gì vậy, lông của nó đâu rồi?"
Cậu hai sốt ruột đến ánh mắt cũng đỏ lên. Đây vốn là một con chim công
vô cùng xinh đẹp, trên đầu đội vương miện nhưng bây giờ còn xấu hơn cả
đà điểu nữa.
Nhất Ngạn không hề có một chút hối lỗi nào, cậu
khoát khoát tay nói: “Ai bảo các cậu với dì nhàm chán như vậy, không có
gì chơi cả nên cháu đành phải nhổ lông của nó cài lên mũ thôi."
Cuối cùng cậu hai cũng phát hiện ra vô số lông công rải rác sau tảng đá gần
hàng rào tre, có mấy cọng lông còn dính máu tươi, rõ ràng rằng bị nhổ ra rất mạnh.
Cậu hai quỳ rạp xuống đất, ôm đống lông chim của mình, run rẩy dữ dội.
Nhất Ngạn le lưỡi, quay sang nháy mắt với Thanh Hà. Thanh Hà lại quay đầu đi, nhìn chung quanh.
"Mày nói đi, mày định đền con chim của cậu như thế nào!" Cậu hai vô cùng tức giận chạy tới, nắm chặt lấy cổ áo Nhất Ngạn.
"Cậu, từ từ nói, không nên động chân động tay." Nhất Ngạn gỡ tay cậu hai ra,
trên mặt còn có chút ghét bỏ khiến cậu hai tức giận đến suýt chút nữa
tắt thở.
"Thay vì lo lắng nó gần chết thì không bằng lo lắng sao nó chưa chết." Nhất Ngạn nói.
"Mày có ý gì?" Cậu hai quát lớn.
Nhất Ngạn ngoáy ngoáy lỗ tai, nhích ra xa một chút sau đó nhíu mày ôm lấy
cánh tay nói: “Cậu hai Kim, cậu thật sự không biết cháu có ý gì sao?"
Cậu hai Kim sắp khóc đến nơi nói: “Tổ tông của cậu, rốt cuộc là mày muốn
làm gì? Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng nữa, cũng
đừng đánh chủ ý lên mấy bảo bối của cậu, cậu nuôi nó không dễ dàng đâu."
"Ai bảo cậu sống thoải mái quá làm gì, nếu trong lòng cháu không vui..."
Nhất Ngạn ngẩng đầu lên, trái tim của cậu hai Kim cũng theo đó mà vọt
lên tới tận cổ. Lúc này Nhất Ngạn khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu hai của
mình: “Được rồi được rồi, một lát nữa lại nói, đã lâu không gặp, trước
tiên uống một chén đã, đều là người trong nhà mà, có gì cũng dễ nói
chuyện."
Cậu hai Kim: “...”