Nhưng anh không biết trên WeChat đã bùng nổ vì hình ảnh công khai này.
Một mạch không có gì trở ngại, giống như cuộc hôn nhân vô cùng thuận lợi của hai người.
Tô Loan Loan cứ tưởng sẽ phải về biệt thự X, ai ngờ anh lại lái thẳng vào ‘Thiên Tuyền hoàng đình’.
Đây là khu biệt thự nổi tiếng nhất dành cho giới người giàu ở Nam Thành, nằm gần đường vành đai bốn của Nam Thành, thiết kế của khu biệt thự được lấy cảm hứng bắt nguồn từ những kiến trúc sư nổi tiếng nhất ở châu Âu.
Nghe nói chỉ cần tâm trạng của người sở hữu nơi này dao động một cái là giá cổ phiếu có khả năng sẽ lập tức ảnh hưởng đến cả GDP của Nam Thành, nên hay được gọi đùa là “chong chóng đo chiều gió của Nam Thành”.
Sau khi chiếc xe tiến vào bên trong biệt thự thì dừng lại.
Tô Loan Loan xuống xe trước, thấy trong ga-ra trước mặt đã có một số chiếc xe sang trọng đỗ ở đó, không phải Maybach thì cũng là Ferrari.
Người chồng này của cô quả thật là quá xa xỉ!“Gâu!”Đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên.
Tô Loan Loan vừa xoay người lập tức nhìn thấy một bóng đen đang lao vọt như tên bắn về phía cô.
“A a a a a a a!” Tô Loan Loan thét lên một tiếng chói tai rồi nhanh chóng xoay người lại, cùng lúc kết hợp cả hai tay hai chân, trong nháy mắt bám toàn thân lên người Hoắc Cạnh Thâm.
Từ đầu đến cuối không vượt quá một giây.
Hoắc Cạnh Thâm nhíu mày, rất tự nhiên đỡ cô.
“Mau!” Tô Loan Loan ôm chặt cổ anh, giọng nói run rẩy không ngừng: “Mau đuổi con chó đi!”“Grừ!” KO đã chạy đến trước mặt hai người, nó giơ chân trước lên và lè lưỡi ra.
Một cảm giác xa lạ dính dính ấm ấm truyền đến từ bắp chân.
“A a a a a a!” Tô Loan Loan sợ đến mức gần như muốn ngã quỵ: “Mau, mau bảo nó tránh ra đi, tôi sợ chó a a a a a a!”Hoắc Cạnh Thâm: “! ”Chà.
Kết hôn như thế này, còn có thể ôm vợ mình một cách quang minh chính đại, mùi vị cũng không tệ lắm, chẳng qua là rất nhanh! “Con mẹ nó!”“Chậc chậc chậc.
”“Ha ha.
”Ba cái bóng đèn to lớn đi ra từ bên trong biệt thự.
Hoắc Cạnh Thâm đành phải lên tiếng: “Tiểu Tam, đưa KO về.
”“Mẹ kiếp, em đã nói bao nhiêu lần rồi hả, đừng có gọi em là Tiểu Tam!” Nam Cung Từ vô cùng khó chịu, nhưng vẫn biết điều ngoan ngoãn bước tới cầm dây xích của con chó.
KO cũng rất khó chịu.
Kể từ lúc nó đến Trung Quốc, không có ai dắt nó đi dạo, mấy người chủ này thì cũng phải mấy ngày mới thấy một người, mà nó thể hiện sự nhiệt tình của thú cưng đối với chủ nhân thì có gì sai chứ?Con chó sói vô cùng tủi thân, bị đưa đi trong nỗi lưu luyến.
Hoắc Cạnh Thâm vỗ vỗ vào gáy của cô gái nhỏ: “An toàn rồi.
”Tô Loan Loan từ từ ngẩng đầu, đầu tiên là dùng ánh mắt đảo xung quanh một vòng, chắc chắn con chó kia đã không còn ở đây nữa, sau đó! Cô nhìn thấy có hai người đàn ông trẻ tuổi xa lạ đang đứng ở phía sau.
Mấy người họ đều rất cao.
Một người cầm ly rượu đỏ trong tay, tướng mạo yêu nghiệt, phong cách có phần hơi nữ tính, đôi môi mỏng còn không đứng đắn nở một nụ cười như không cười, vừa nhìn liền biết không phải là một người dễ trêu chọc.
Người còn lại thì đang đút hai tay trong túi quần, đeo một cặp kính gọng mảnh màu đen, anh ta mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần tây, trông vô cùng nhã nhặn lịch sự, nhưng gương mặt thì lại không hề có cảm xúc nào, khá giống với mấy otaku* của đất