Chủ nhật có tiết ở trường học lái xe, Tô Loan Loan chỉ còn cách nhắn tin wechat để xin nghỉ.
Thầy dạy lái Phan Huy cũng đáp ứng rất sảng khoái, nhưng lại lập tức nhắn thêm một tin: “Đi hẹn hò với bạn trai hở?”Tô Loan Loan đáp: “Không phải.
”“Ồ”Ngày hôm sau, cô đến sân bay từ rất sớm.
Ai ngờ máy bay hạ cánh trễ, cô chờ từ sáng đến trưa, mãi đến hai giờ chiều máy bay bay từ Los Angeles mới chậm rãi hạ cánh.
Nghe thấy tiếng phát thanh nhắc nhở, Tô Loan Loan nhanh chóng bật dậy, lúc còn đang nghiêng ngả lại bị cái gì đụng trúng từ phía sau.
“Ui!”“Xin lỗi xin lỗi, không làm cô bị thương chứ?” Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Tô Loan Loan đau đến mức đổ cả mồ hôi lạnh.
Hôm nay cô mặc quần jeans ngắn, gần như lộ ra cả cái chân ra ngoài, khỏi cần nhìn cũng biết là mắt cá chân bị trầy da rồi, nhưng đến khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này! “Tôi không sao.
”“Xin lỗi, lúc nãy tôi không để ý cô cũng đứng dậy, thật sự rất xin lỗi.
” Cô gái liên tục xin lỗi, nói xong còn cúi xuống giúp cô xem vết thương.
“Hình như hơi trầy da rồi, thật sự xin lỗi, nhưng bây giờ tôi còn có việc gấp, hay là vậy đi, cô cho tôi một tấm danh thiếp, đến lúc đó tôi sẽ lo hết tất cả tiền thuốc thang.
”Một mỹ nữ mang vẻ đẹp cổ điển, khí chất mềm mại hoà nhã, cách nói chuyện lại còn dịu dàng, vẻ áy náy trong mắt vô cùng chân thành, hoàn toàn giống với mấy nữ chính xinh đẹp trong phim ảnh.
Đừng nói là đàn ông, một cô gái như cô cũng không khỏi rung động, dĩ nhiên Tô Loan Loan không nỡ trách cứ.
“Không cần đâu, tôi cũng đang có việc gấp.
” Nói xong cô liền cất bước rời đi.
Nhưng mới đi được mấy bước, giọng nói của cô gái đó lại vang lên: “Cạnh Thâm!”Tô Loan Loan ngẩn ra, quay người lại, quả nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đi về phía này.
Hoắc Cạnh Thâm mặc áo sơ mi trắng quần tây quen thuộc, tay vịn xe đẩy, thân cao chân dài, khí chất cao quý, cho dù xung quanh có khá nhiều người nước ngoài nhưng anh vẫn rất nổi bật giữa đám đông.
Tô Loan Loan hơi sững sờ.
Thật ra bắt đầu từ tối qua, cô đã suy nghĩ có nên nhắn tin wechat cho anh là cô cũng sẽ tới sân bay hay không, không nhắn thì hơi giống làm giá, dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi.
Nhắn thì lại có vẻ hơi làm quá, bởi vì buổi sáng máy bay từ Los Angeles cũng đã về tới trong nước rồi.
Nhưng cô ngàn lần không nghĩ tới là hai người sẽ gặp phải tình huống này: Có một mỹ nữ đến đón anh! Còn trùng hợp bị người vợ là cô bắt quả tang!Được lắm!Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Tô Loan Loan bắt đầu xuất hiện vô số cách chào hỏi.
Nhưng khi anh chợt nhìn về phía bên này, cô lúng túng ngồi xổm xuống.
**Ở phía bên này, Hoắc Cạnh Thâm hơi nhíu mày lại.
Sao anh cảm thấy có một bóng lưng trông hơi quen mắt! “Cạnh Thâm!”Thu ánh mắt lại, Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô gái đang chạy đến và nói: “Mẹ cháu đến rồi kìa.
”“Bà ấy không phải mẹ cháu.
”Hoắc Cạnh Thâm: “! ”Một bé trai chừng năm tuổi đang đứng bên cạnh anh, sau lưng đeo một cái cặp đen lớn, mặc áo thun đỏ