Là Hoắc Cạnh Thâm.
Tư thế đứng của anh không thay đổi mà chỉ tùy tiện túm lấy tay của Hoắc Thiệt Tích cũng khiến cho anh ta không thể động đậy.
“Anh cả anh buông ra! A! Đau quá đau quá! ” Hoắc Thiệt Tích nhe răng trợn mắt, gương mặt đẹp trai đã nhanh chóng trắng bệch, anh ta khom nửa người xuống, chỉ còn lại tiếng cầu xin tha thứ vang lên.
“Chú Lương, đưa cậu Ba quay lại xe trước đi.
” Hoắc Cạnh Thâm ra lệnh.
“Vâng thưa cậu Cả.
”Cuối cùng cánh tay của Hoắc Thiệt Tích cũng được thả ra, anh ta lập tức kêu la ầm ĩ: “Chú Lương cháu không về đâu, cháu muốn tìm con nhóc chết tiệt đó để nói cho rõ ràng! Chú Lương! Chú Lương! ”Trước kia ông Lương từng phục vụ ở trong quân đội, vậy nên mặc dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng lực tay vẫn mạnh hơn nhiều so với cái tên cậu chủ yếu ớt như gà Hoắc Thiệt Tích này.
Lập tức ông ta đã nửa kéo nửa lôi đưa người đi mất.
Cuối cùng thì trong phòng thẩm vấn cũng khôi phục lại được sự yên tĩnh.
Hoắc Cạnh Thâm vẫn còn đang đứng ở đó, thân hình rắn rỏi cao gần một mét chín, mấy nút khuy trên cổ áo sơ mi trắng đã được tháo ra, tay áo cũng đã xắn lên.
Trông thì có vẻ như rất tùy ý nhưng lại khiến người khác không thể coi thường khí thế mạnh mẽ ở trên người anh.
Nhất là vừa rồi anh chỉ tiện tay túm một cái mà đã khiến cho Hoắc Thiệt Tích kêu lên thảm thiết, dường như tiếng kêu gào của anh ta vẫn còn vang lên ở bên tai…Toàn bộ những người trong phòng thẩm vấn cũng không ai dám nói thêm lời nào nữa, bao gồm cả ông chủ quầy rượu gây ầm ĩ ban đầu đó.
Cho đến khi! “Tính toán lại tất cả các khoản đi.
” Hoắc Cạnh Thâm lên tiếng.
**Có tiền là có thể khiến cho quỷ ma đều say đắm.
Hoắc Cạnh Thâm chi tiền rất hào phóng, chẳng mấy chốc đã hoàn thành thủ tục bảo lãnh, ông chủ quầy rượu cũng hài lòng rời đi.
Nhân viên làm việc phụ trách ghi chép nhìn một cái trước khi ghi lại lời khai, nhắc nhở một câu: “Anh Hoắc, người bảo lãnh của cô Tô vẫn chưa đến.
”Động tác của Hoắc Cạnh Thâm hơi khựng lại, anh lại ngước mắt lên nhìn, giọng điệu vẫn như cũ: “Cô ấy họ Tô?”Ở Nam Thành, lại còn vừa đúng là họ Tô, có chuyện trùng hợp như vậy chứ?“Đúng, cô ấy tên Tô Loan Loan.
” Cảnh sát mặc thường phục không nghi ngờ gì, tiếp tục nói: “Vừa rồi tôi mới xem lại một chút, hai năm trước, hồ sơ của cô Tô Loan Loan này đã được lưu lại rất nhiều ở trong cục, toàn là tràn ngập việc xấu! Cái gì mà đánh nhau, uống rượu, đánh bạc, đua xe! Lại còn dính líu đến việc che giấu ma túy nữa! Đúng rồi, bố của cô ấy là Tô Vân Đường, cục phó của cục Quảng Đông, nhưng mà vừa rồi cô ấy nói người bảo lãnh của cô ấy là Mặc Duy Nhất, cũng chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Mặc! ”“Ký tên đi.
” Hoắc Cạnh Thâm cắt ngang lời anh ta.
Đã hơn một giờ sáng, cảnh sát mặc thường phục thấy mặc dù anh nói không nhiều nhưng làm việc rất nhanh gọn, ngay sau đó cũng không