Khi Chu Noãn đi tới gần Chu Diệc Mạch, anh cởi găng tay màu trắng, vội vã nhận lấy Tuế Tuế từ lòng cô.
Chu Noãn có phần hụt hơi, Chu Diệc Mạch tự nhiên vén tóc cô ra sau tai.
Anh nghi hoặc hỏi: "Sao mấy người Thẩm Trạch cũng tới nhỉ?"
Chu Noãn lấy tăm xiên thử một trái sơn tra lên ăn. Cô nhướng mắt, ăn ngon thật đấy!
"Có lẽ họ cũng tới cắm trại..." Bấy giờ còn đang ăn sơn tra, Chu Noãn lúng búng nói..
Tuế Tuế ở trong lồng ngực Chu Diệc Mạch vẫy tay lia lịa, mẹ ơi mẹ nhìn con đi nào, con cũng muốn ăn mà!
Chu Noãn mỉm cười, thả cây tăm xuống, lấy tay cầm một trái cho vào miệng Tuế Tuế, hai mẹ con mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau cùng ăn sơn tra.
Chu Diệc Mạch nhàn nhã ngắm cô. Chu Noãn thật sự rất cẩn thận. Vì sợ không cẩn thận đâm tăm vào Tuế Tuế nên cô chỉ dùng tay lấy sơn tra cho bé.
Anh cười dịu dàng hỏi: "Không có phần anh à?"
Chu Noãn ngẩng đầu liếc nhìn Chu Diệc Mạch, ánh mắt ra hiệu: Anh muốn ăn?
Chu Diệc Mạch gật đầu.
Chu Noãn lại nháy mắt mấy cái: Tự mình ăn?
Chu Diệc Mạch chỉ nhìn cô chằm chằm, gần như liếc mắt đưa tình
Chu Noãn thỏa hiệp: Được rồi...
Cô do dự lấy cây tăm xiên một trái, nhẹ nhàng nói: "Há miệng nào."
Chu Diệc Mạch há miệng, Chu Noãn đút trái sơn tra vào miệng anh.
"Ngon không anh?" Cô hỏi.
Chu Diệc Mạch gật đầu.
Thực ra anh không thích ăn những thứ này, nhưng mà đã có người đút cho ăn, đương nhiên anh phải nắm bắt cơ hội.
Chu Noãn lại ăn thêm một trái, còn Tuế Tuế vẫn đang ăn quả trong miệng.
Chu Diệc Mạch đứng nhìn, trước đây sao anh lại không phát hiện Chu Noãn cũng thích ăn nhỉ.
"Ăn ít thôi kẻo ê răng." Chu Diệc Mạch căn dặn.
Chu Noãn cười khẽ, động tác trong tay vẫn tiếp tục, cô quay lại nói với Tuế Tuế: "Tuế Tuế không được ăn nữa, ngày hôm qua mẹ phát hiện con có vết sâu răng rồi."
Mặt Tuế Tuế oan ức, khóe mắt cụp xuống, nước mắt lập tức rưng rưng.
Chu Diệc Mạch chọc mũi Tuế Tuế, nhìn vẻ mặt của bé buồn cười nói: "Con học ai vậy?"
Tuế Tuế chu miệng.
Chu Noãn buông tay, thể hiện tuyệt đối không phải cô, cô đời nào lại bán manh*.
* Chú thích: "Bán manh" là một cụm từ khá hay dùng trên mạng, nghĩa nôm na như kiểu "giả vờ dễ thương". Các bạn có thể đọc rõ hơn ở .
Trương Tuần cùng Hứa Doanh nhìn họ từ xa, Hứa Doanh còn đang cầm một túi sơn tra Thẩm Trạch mua ban nãy, cô xiên một viên cho vào miệng.
Đường cát màu trắng bọc lấy trái sơn tra đỏ mọng khiến màu sắc càng rực rỡ hơn, khiến người ta chỉ muốn ăn vào miệng. Vị ngọt thanh của đường cát bao bọc lấy vị chua của sơn tra.
Hứa Doanh ăn một trái, khẽ cười, ngon thật.
Quả nhiên đồ ăn là loại thuốc điều trị tổn thương tình cảm tốt nhất.
Thấy Hứa Doanh ăn thích ý như vậy, Trương Tuần định cũng lấy một trái ăn thử, ai ngờ Hứa Doanh lại né ra.
Trương Tuần nhíu mày: "Không cho tớ ăn à?"
Hứa Doanh vui vẻ nói: "Không cho đâu."
Trương Tuần lập tức từ bỏ, anh vốn cũng không thích ăn đồ ngọt, chẳng qua thấy họ đều ăn ngon lành nên cũng muốn nếm thử mà thôi.
Đồ của người khác bao giờ cũng tốt nhất.
Anh nhìn về phía Chu Noãn rồi lại nhìn về phía Thẩm Trạch cùng Chu Hinh, hai người kia vẫn đang nhìn nhau, ánh mắt thiếu điều toé lửa.
Không biết sao Trương Tuần không khỏi muốn thở dài: "Haizzz..."
Hứa Doanh nghe thấy một tiếng thở dài, khóe môi co giật, Trương đại thiếu gia sẽ không suy nghĩ lung tung chỉ vì một quả sơn tra chứ...
Trong phút thất thần, một quả sơn tra bỗng xuất hiện trước mặt Trương Tuần: "Này". Giọng nói không cam lòng của Hứa Doanh vang lên.
"Làm gì vậy?" Trương Tuần nghi hoặc hỏi.
"Cho cậu ăn đấy, há miệng." Hứa Doanh tức giận.
Trương Tuần bị khí thế kia làm cho chấn động, vội há miệng ngậm lấy quả sơn tra kia.
Ngọt quá...
Hắn bị mùi vị này kích thích đến cau mày.
Hứa Doanh nhìn thấy vẻ mặt đó, cho là anh còn muốn ăn bèn lạnh lùng nói: "Sao rồi, một quả không đủ sao?"
Trương Tuần vung tay, giờ có cho anh cũng không ăn, quá ngọt...
"Khụ." Trương Tuần bị ngấy đến sặc.
Hứa Doanh cười trộm, rõ ràng không thích ăn còn đòi cho bằng được, không cho cò thở dài, lần này thì hay rồi.
"Uống nước đi."
Hứa Doanh mở chai nước khoáng đưa cho Trương Tuần.
Chu Noãn ăn sơn tra, nhìn Thẩm Trạch, Chu Hinh, Trương Tuần cùng Hứa Doanh đăm chiêu.
"Nghĩ gì vậy?" Chu Diệc Mạch thấy Chu Noãn đang tập trung suy nghĩ thì hỏi.
"Mọi người đều lớn lên cùng nhau à." Chu Noãn bâng quơ hỏi.
Chu Diệc Mạch nhìn theo ánh mắt cô, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
Chu Noãn có phần hâm mộ, từ nhỏ làm bạn với cô chỉ có một người chị Lưu San. Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, cô đã từng có rất nhiều bạn, nhưng những người bạn kia đến không bao lâu thì đã bị những cô chú xa la nhận nuôi mang đi. Mà cô cùng chị Lưu San lại không ai cần.
"Thật tốt." Chu Noãn cảm khái nói.
Chu Diệc Mạch nhìn Chu Noãn, đôi môi hồng hào vì đang ăn mà nhấp nhô, lại có phần cong lên, trong đôi mắt trong suốt mang theo nỗi ước ao hồn nhiên.
Anh rất muốn nói cho Chu Noãn, cô không cần ước ao.
Bây giờ đã có anh rồi.
"Noãn Noãn, bế Tuế Tuế nào." Chu Diệc Mạch cắt đứt mạch suy nghĩ lung tung của Chu Noãn.
Chu Noãn treo túi ni lông lên cổ tay, ôm lấy cô bé Tuế Tuế còn đang chép miệng thưởng thức sơn tra bọc đường.
Chu Diệc Mạch cúi đầu mang gang tay làm việc trắng một lần nữa, ánh mắt nặng nề, không biết đang suy tư gì.
Mang xong, anh nhìn chằm chằm Chu Noãn.
Chu Noãn thấy Chu Diệc Mạch cứ nhìn mình như vậy, cho rằng trên mặt mình dính gì đó bèn hỏi: "Trên mặt em có gì sao?"
Chu Diệc Mạch lắc đầu.
"Vậy tại sao anh... lại nhìn em như vậy..."
Tay phải Chu Diệc Mạch tháo chiếc găng tay vừa mang vào tay trái, một tay nâng mặt Chu Noãn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khoé miệng cô.
Đôi môi rời khỏi khóe môi Chu Noãn, ánh mắt hàm ẩn nhiều điều muốn nói, bàn tay còn vuốt ve gò má không cho cô né tránh ánh mắt của anh.
Noãn Noãn, anh hôn em như vậy, em có bớt ghen tỵ hơn không.
Vậy anh hôn em nhiều hơn, có phải sẽ khiến cho người khác càng thêm ghen tỵ với em chút không.
Tuế Tuế cũng học Chu Diệc Mạch hôn lên khóe miệng Chu Noãn.
Vụn đường trên cái miệng nhỏ nhắn dính một ít vào má Chu Noãn, Chu Diệc Mạch cười khẽ lau cho cô.
Chu Noãn không biết sao mình lại thấy lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, chất lỏng không rõ làm ướt đôi mi, làm đôi mắt hạnh trở nên long lanh.
Cô khịt mũi, cúi đầu.
Một lát sau, Chu Noãn ngẩng đầu lên, cô cười hỏi Tuế Tuế: "Tuế Tuế, mẹ dẫn con đến đó ngồi chơi nhé, được không?"
Chu Noãn nói chậm lại, chỉ vào cái xích đu trên bãi cỏ đằng kia, hiển nhiên không chỉ có trẻ con thích chơi, cũng có rất nhiều người lớn đang ở chỗ đó.
Tuế Tuế cười gật đầu.
Tuế Tuế hiện tại bắt đầu học đọc khẩu hình miệng, chỉ cần tốc độ người nói đủ chậm, Tuế Tuế có thể hiểu được.
"Diệc Mạch, mẹ con em chơi xích đu đây." Chu Noãn nói với Chu Diệc Mạch.
"Được."
Chu ấm và Tuế Tuế ngồi xuống xích đu phía xa, được ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu rọi.
Chu Noãn nhìn về phía Chu Diệc Mạch đang đứng dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Anh sao có thể hiểu cô như vậy, vừa nãy cô suýt chút nữa không nhịn được mà rơi lệ rồi. Ước ao vừa rồi của cô hẳn anh đều hiểu được.
Khuôn mặt Chu Noãn dịu dàng hẳn đi, những u ám xót xa đều rơi rụng, cứ như vừa được dòng nước mát lành tưới qua.
Thẩm Trạch đứng đối diện Chu Hinh, hai tay anh ta đút túi quần, tầm mắt cố định ở khuôn mặt cô. Mặc dù đang ngồi xe lăn, Chu Hinh cũng không chịu yếu thế, ánh mắt có chút hung ác nhìn về phía Thẩm Trạch. Khí thế cô yếu dần đi, càng lâu càng giảm xuống.
Chu Hinh dùng răng cắn môi theo thói quen, cuối cùng cũng chịu thua..
Cô cúi đầu xiên lấy quả sơn tra, mỗi lần nghiêm túc cô đều thua Thẩm Trạch.
Khi nghiêm túc lên, Thẩm Trạch đâu còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như bình thường.
Lúc bấy giờ, Thẩm Trạch điều chỉnh vẻ mặt từ nghiêm túc thành dịu dàng.
Anh ta đi về phía trước một bước, Chu Hinh nhìn đôi giày đang đến gần rồi cụp mắt lại, đầu càng cúi thấp hơn..
Thẩm Trạch nhẫn nại, anh không vội vàng ngồi xuống trước mặt Chu Hinh mà chỉ nói với cô: "Đừng đâm nữa, sơn tra đều bị cậu đâm nát rồi."
Chu Noãn nhìn lại thấy đau lòng sơn tra vô tội, cuối cùng xiên một trái bỏ vào miệng.
Chu Hinh không phát hiện sơn tra trong chiếc túi cô cầm nhiều đường hơn của Chu Noãn và Hứa Doanh nhiều.
Cô dùng sức nhai kĩ, quả nhiên mùi vị vô cũng tuyệt vời.
"Ngon không?" Thẩm Trạch cười hỏi.
Chu Hinh cúi đầu nửa ngày mới nặng nề