Mấy ngày gần đây, xem như Chu Noãn bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Trương Tuần nhìn cô giống như ngọn cỏ dại ngoan cường, không ngừng sinh sôi, trong lòng không khỏi áy náy. Hơn nữa, tiếng tăm không tốt của cô, một nửa cũng do anh ta mà ra.
Chu Noãn nghe được giọng nói có vẻ thân thiết của Trương Tuần, hơi lúng túng, nói: "Cảm ơn."
Anh ta cầm lấy tài liệu trong tay, rời khỏi văn phòng.
Cô cầm giấy khen trong tay, quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Buổi chiều cuối tuần, Chu Noãn ở nhà, trên bàn ăn là giấy khen của Vương Tử Khiêm, bên cạnh còn có một túi lớn.
Cô nhìn ra phía ngoài ban công, ánh nắng vừa đủ, thời tiết như vậy, đi ra ngoài cũng vui vẻ hơn.
Chu Noãn cầm lấy đồ đã chuẩn bị sẵn, soi gương một vòng mới hài lòng đi ra ngoài.
Đến bệnh viện, đầu tiên cô vào phòng bệnh của cậu học trò nhỏ.
Cô gõ cửa, đẩy cửa phòng, trong phòng tổng cộng có ba đứa trẻ, Vương Tử Khiêm ở giường giữa.
Cậu bé thấy cô giáo, dùng giọng nói ngây thơ nhiệt tình reo lên: "Cô giáo Chu."
Chu Noãn từ cửa tiến vào, hai đứa trẻ khác cũng tò mò nhìn cô.
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa nói: "Vương Tử Khiêm, cô giáo của cậu xinh quá."
Một cậu bé mập mạp khác cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy."
Chu Noãn cười đi đến bên cạnh Vương Tử Khiêm, ngồi xuống bên giường bệnh của bé, Vương Tử Khiêm nhìn cô nói: "Cô giáo Chu là cô giáo xinh nhất của trường tớ."
Cô nở nụ cười ấm áp nhu hòa.
Từ túi xách Chu Noãn lấy giấy khen ra, đưa cho Vương Tử Khiêm, nói với cậu bé: "Vương Tử Khiêm, giấy khen giải nhất, con thật là lợi hại nha."
Vương Tử Khiêm vui vẻ kêu lên: "Dạ!"
Cô xoa đầu bé, "Giỏi lắm."
Một lúc sau, có người từ ngoài cửa đi vào, là mẹ cuả Vương Tử Khiêm.
Chu Noãn nhanh nhẹn đứng lên chào hỏi chị ta: "Xin chào."
Mẹ của Tử Khiêm gật đầu đáp lại.
Vương Tử Khiêm ở trên giường bệnh gọi mẹ, chị ta vội vàng chạy tới: "Mẹ ơi, mẹ mau tới xem nè, con đứng thứ nhất trong cuộc thi kể chuyện."Trong mắt cậu là sự háo hức được khen ngợi.
Chị ta vừa nghe thấy, vẻ mặt có chút phức tạp, miệng lại vang lên âm thanh vui sướng, "Thật chứ ?" Trong giọng nói còn có sự kiêu ngạo.
Khóe mắt chị ta liếc qua Chu Noãn một cái, rồi lại nhìn con trai ở bên.
Chị ta cầm lấy giấy khen, nhìn đi nhìn lại mấy lần, khen ngợi con, nói: "Con mẹ giỏi quá !"
Cậu bé cười tươi, lộ ra hai cái răng thỏ.
Chu Noãn xoay người cầm lấy túi đặt trên mặt đất, khách khí nói với mẹ cậu bé: "Mẹ của Tử Khiêm, tôi xin phép đi trước."
Cô xoay người đi, chị ta do dự gọi cô lại: "Cô giáo Chu"
"Vâng ?" Chu Noãn quay đầu.
Cô bước trở lại, ôn nhu hỏi: "Mẹ của Tử Khiêm, còn có việc gì sao?"
Lúc đó, chị ta nóng vội khi con mình gặp chuyện không may, sau đó gọi điện tới nhà trẻ kiến nghị. Sau khi xong xuôi mọi chuyện, ngẫm nghĩ lại thấy bản thân đã sai.
Thường ngày, chị ta và chồng bận rộn công việc. Lo sự nghiệp, nên ít chăm sóc con trai, lúc xảy ra chuyện, tìm lý do đổ lỗi, lại chưa từng nghĩ đến nguyên nhân có liên quan đến mình không. Mấy ngày nay, mỗi ngày chị ta canh giữ bên giường con, suy nghĩ rất nhiều.
Chu Noãn dịu dàng hào phóng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cậu trò nhỏ: "Tử Khiêm khỏe mạnh là tốt rồi."
Mẹ Vương Tử Khiêm nhìn ánh mắt của Chu Noãn, trong lòng càng thêm áy náy.
"Về phía nhà trường tôi sẽ gọi điện lại giải thích, không biết họ có làm khó dễ cho cô không..."Giọng nói của chị ta hạ thấp.
Chu Noãn lắc đầu, thản nhiên nói: "Không có đâu."
Ánh mắt chị ta dịu lại, nhìn cô cười một tiếng.
Cô hiểu ý gật đầu, mỉm cười xoay người, định rời đi.
Mới đi được vài bước, Chu Noãn cảm thấy cảnh tượng trước mặt mình bắt đầu xoay vòng, sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.
Bắt gặp Chu Noãn cứ như vậy ngã xuống, mẹ Vương Tử Khiêm sợ hãi kêu lên: "Cô giáo Chu !"
Chu Diệc Mạch cầm tập báo cáo chỉ số của các bệnh nhi trong tay, vừa đi vừa nhìn.
Anh ngẩng đầu, gặp một đám người đi phía trước đẩy một chiếc giường từ một phòng bệnh đi ra.
Tầm mắt Chu Diệc Mạch dừng lại một lát, không để ý, lại đưa ánh mắt về lại tập báo cáo trong tay.
Đi ngang qua phòng bệnh vừa rồi, anh dừng chân, chiếc giường lúc nãy là từ phòng bệnh này đi ra.
Chu Diệc Mạch nghiêng đầu, nhìn vào trong xem, hơi nhíu mày, anh nhìn chằm chằm vào chiếc túi đặt trên mặt đất một lúc lâu.
Y tá đi ngang qua, thấy anh đứng sững sờ ở cửa, hỏi: "Bác sĩ Chu, sao bác sĩ lại đứng ngẩn ở đây ?"
Không biết Chu Diệc Mạch định xác nhận điều gì, liền đưa báo cáo trong tay cho y tá, bước nhanh vào phòng bệnh, ngồi xổm xuống nhặt cái túi kia lên.
Anh nhìn kỹ đồ vật phía trong – là áo khoác của mình.
Chu Diệc Mạch ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt của Vương Tử Khiêm.
"Cô giáo Chu đã tới à ?"Chu Diệc Mạch cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thản.
Cô bé có hai bím tóc đuôi ngựa giành trả lời: "Vâng ạ, cô giáo Chu rất đẹp, nhưng hình như ban nãy cô giáo bị té xỉu ạ..."
Chu Diệc Mạch cầm cái túi trong tay lập tức chạy ra ngoài, trên chiếc giường vừa rồi chắc hẳn là Chu Noãn.
"Bác sĩ Chu.., báo cáo của anh !" Y tá nhìn bóng dáng chạy đi của anh, không hiểu chuyện gì lắc đầu.
Cô ấy khẽ than: "Bác sĩ Chu không biết bị làm sao, hiếm khi thấy anh ấy mất bình tĩnh như vậy."
Khi Chu Noãn tỉnh lại, chỉ thấy một khoảng trắng trước mắt.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, cô chắc chắn mình đang nằm trên giường bệnh.
Không biết mình ngã xuống như vậy, có hù dọa các bạn nhỏ không.
"Tỉnh rồi ?"Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Chu Noãn cụp mắt, Chu Diệc Mạch đang đứng ở đầu giường cô nằm.
"Bác sĩ Chu...thật là trùng hợp..."Sắc mặt Chu Noãn có chút tái nhợt.
"Không