Chu Diệc Mạch toàn tâm nhìn về phía Chu Noãn và Tuế Tuế, không hề hay biết ánh mắt Hứa Doanh lúc đó, ánh mắt vừa khẩn cầu vừa hèn mọn. Nhưng trong con ngươi màu hổ phách kia chưa từng có bóng dáng của cô.
Cô nhiều lần muốn duỗi tay, kéo nhẹ ống tay áo của Chu Diệc Mạch, nhưng lòng kiêu ngạo ngấm trong xương cốt cô không cho cô để xuống tôn nghiêm thể diện để làm vậy.
Trương Tuần dựa ở bên cạnh cửa kính, đôi mắt nheo lại nhìn bọn họ, cuối cùng thở dài đi tới gần, tay anh đặt trên bả vai Hứa Doanh để cho cô không cô đơn lạc lõng như vậy.
Hứa Doanh nhìn chằm chằm cánh tay mạnh mẽ kia, thầm cảm kích.
"Diệc Mạch." Trương Tuần mở miệng.
Chu Diệc Mạch lúc này mới thu lại ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Hứa Doanh, đôi mắt màu hổ phách không chút gợn sóng.
"Hả?"
Trương Tuần đưa tay nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, tôi đưa Tiểu Doanh về nhà, cô ấy không thể quá mệt mỏi."
Chu Diệc Mạch lại lần nữa nhìn Hứa Doanh chăm chú, Hứa Doanh cũng đón nhận ánh mắt của anh. Chu Diệc Mạch mở miệng, suy nghĩ một lát rồi đưa tay kéo chăn lông lên cho cô, trong giọng nói có ý quan tâm cùng dặn dò: "Nghỉ ngơi sớm một chút, thân thể của cậu không khỏe."
Người ngoài nghe sẽ thấy rất quan tâm, nhưng với Hứa Doanh, lúc nào lời nói của anh cũng thiếu chút gì đó.
Chu Noãn vừa lúc quay đầu lại, thấy nét mặt của Chu Diệc Mạch dịu dàng như vậy thì lòng dạ rối bời, cô nhanh chóng quay đầu đi.
Chu Hinh chú ý tới thần sắc của Chu Noãn, lại hiểu rõ ánh mắt Hứa Doanh, chỉ là Chu Diệc Mạch đưa lưng về phía cô nên cô không thể biết được suy nghĩ trong lòng em trai.
Hứa Doanh cuối cùng cũng gật đầu mà không nói gì.
Chu Diệc Mạch nhìn về phía Chu Noãn gọi: "Noãn Noãn."
Chu Noãn quay đầu lại "Vâng?"
"Anh tiễn Hứa Doanh đi rồi về ngay."
"Vâng." Chu Noãn ôm Tuế Tuế nói.
Hứa Doanh chào tạm biệt Chu Hinh và dì Lý rồi đi về phía gara với Chu Diệc Mạch.
Trương Tuần đi vài bước rồi gọi Chu Noãn.
"Hả." Ngày hôm nay bọn họ không nói gì với nhau, anh ta goij bất thình lình làm cô hơi mất tự nhiên.
"Hôm nào gặp lại ở nhà trẻ." Trương Tuần khẽ mỉm cười.
"Ừm, được rồi..." Chu Noãn đáp.
Trương Tuần xoay người, vẫy tay với Chu Hinh, rồi bước về phía Chu Diệc Mạch và Hứa Doanh.
Chu Noãn thở phào nhẹ nhõm, Trương Tuần vừa gọi cô liền hoảng hốt, còn tưởng anh ta lại muốn làm chuyện xấu gì.
Chu Hinh nhịp tay lên xe lăn, vẻ mặt dở khóc dở cười, Chu Noãn và Trương Tuần... Cô đã bỏ qua chuyện gì?
"Cái thằng nhóc Trương Tuần, sao hắn ta dám không chào anh đây!" Thẩm Trạch oán hận, anh ta chẳng có chút uy nghiêm nào cả.
Chu Hinh vỗ vỗ xe lăn nói: "A Trạch, ôm tớ về phòng khách."
Thẩm Trạch vẫn đứng yên không động đậy, ra vẻ lạnh lùng, đoán chừng cò đang dỗi chuyện chiếc sủi cảo.
Chu Hinh trừng mắt liếc anh ta một cái.
Thẩm Trạch vẫn không động đậy.
Chu Hinh tính tình cũng ngang ngạnh, tự mình xoay xe lăn đi về phía phòng khách, Thẩm Trạch mặc dù không động đậy, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng cô.
Thấy Chu Hinh đi thêm một đoạn nữa sẽ vấp phải bậc cửa, khả năng sẽ ngã, anh lập tức vọt tới bắt lấy tay đẩy xe lăn.
Giọng Chu Hinh bất hảo: "Cậu không phải là không muốn đẩy sao?"
Thẩm Trạch nhíu mày, im lặng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng giúp cô đắp lại thảm rồi mặc kệ Chu Hinh có đồng ý hay không, anh ta một tay bế cô lên đi vào phòng khách.
"Cậu cũng không thèm nói một tiếng!" Chu Hinh thét lên.
Đột nhiên rời khỏi xe lăn mà chưa chuẩn bị tâm lí, cô có phần kinh hãi.
Thẩm Trạch vẫn không nói một lời, vừa đi vào phòng liền ném Chu Hinh lên ghế sô pha.
Xong việc, anh ta quay người đi ra ngoài, nhấc xe lăn lên thả mạnh xuống..
"Dì Lý! Noãn Noãn! Tôi đi đây!" Anh cố tình nói to.
Dì Lý dặn với ra từ bếp: "Ừ ~ đi đường cẩn thận."
Chu Noãn ôm Tuế Tuế vào nhà, hỏi: "Anh không đợi Diệc Mạch trở về à?"
"Không đợi." Thẩm Trạch lại nhìn lướt qua Chu Hinh.
Chu Noãn giơ tay Tuế Tuế lên: "Tuế Tuế nói tạm biệt chú nào."
Tuế Tuế không hiểu nhưng vẫn nhiệt tình vẫy bàn tay nhỏ bé.
Thẩm Trạch nhéo má Tuế Tuế rồi đi ra cửa, Chu Hinh cũng không nói một câu.
Thẩm Trạch liếc mắt về phía sau, giọng lạnh băng: "Chu Hinh, cậu không thể cầu xin mình thêm một lần à?"
Nói xong câu đó, Thẩm Trạch lập tức quay đầu bước đi.
Chu Hinh ngẩn người lặng thinh.
Cô có thể làm nũng với tất cả mọi người, chỉ không thể xuống nước với Thẩm Trạch. Cô có thể ngoan cố, chính cô cũng thừa nhận điều đó, nhưng cô không muốn phiền anh, từ nhỏ đến lớn đều vậy.
Chu Noãn nhét Tuế Tuế vào lòng dì Lý. Cô đứng cách Chu Hinh một khoảng trong căn phòng khách trống vắng, do dự một lúc rồi ngồi xuống bên Chu Hinh.
Chu Hinh kề vai cô che đi vẻ mặt của mình, Chu Noãn bèn duỗi tay cầm tay cô ấy. Chu Hinh từ từ ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn Chu Noãn.
Chu Noãn nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hinh như vậy, trong lòng không dễ chịu chút nào.
Hai mắt của Chu Hinh vốn nên rạng rỡ long lanh, giờ phút này nhuốm màu ảm đạm cô đơn, nước mắt rưng rưng.
Cả ngày hôm nay, trong mắt Chu Noãn, Chu Hinh luôn là dáng vẻ lạc quan tích cực khiến người khác có thiện cảm, nhưng bây giờ cô ấy lại mong manh vô cùng..
"Noãn Noãn..." thanh âm Chu Hinh nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
"Dạ." Chu Noãn dịu dàng đáp.
Cô đưa tay vuốt tóc Chu Hinh, cũng không biết hiện tại nên nói gì.
Thấy Chu Noãn lên tiếng, Chu Hinh tựa ở trên vai cô, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Ở gara, Thẩm Trạch hùng hổ lái xe đi, Chu Diệc Mạch mới vừa tiễn Hứa Doanh và Trương Tuần còn không kịp nói gì thì xe anh ta đã nghênh ngang rời đi.
"A..."
Trạch...
Cánh tay Chu Diệc Mạch sượng sùng giữa không trung.
Anh nhìn chằm