Chu Noãn rón ra rón rén đi vào phòng Tuế Tuế. Buổi sinh nhật đêm nay rất vui, bé con chơi mệt rồi đi ngủ sớm. Cô mỉm cười nhìn gương mặt Tuế Tuế khi ngủ, đôi tay nhỏ bé vẫn đang ôm chú gấu trắng Tần Quyết đưa. Cô cúi người hôn lên trán cô bé rồi tắt đèn, khẽ khép cửa phòng.
Chu Diệc Mạch thấy Chu Noãn về phòng bèn vỗ chỗ trống bên người, ý bảo cô nhanh đến ngủ.
Chu Noãn cười khẽ, chui lên giường kéo chăn kín mít, trời lạnh thật đấy.
Cô mới sang xem Tuế Tuế một lúc mà tay chân đã lạnh cóng, chắc phải ủ trong chăn một lúc mới ấm lên.
Chu Diệc Mạch lẳng lặng đọc báo, không có ý đi ngủ.
Chu Noãn nhắm hai mắt, giọng nói dịu dàng của anh vang lên.
"Ở bên Tần Quyết quá nguy hiểm, anh ta không thể đưa Tuế Tuế theo."
Chu Diệc Mạch bắt đầu giải thích, Chu Noãn chậm rãi mở hai mắt, suy tư một lát rồi hỏi: "Anh ta làm gì vậy?"
Chu Diệc Mạch vừa lật báo vừa đáp: "Xã hội đen."
Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng đã đủ nói lên tất cả.
Chu Noãn im lặng không lên tiếng.
Chu Diệc Mạch chậm rãi gấp tờ báo lại, đặt ở đầu giường. Tắt đèn đầu giường xong, anh nằm xuống dịu dàng nói với cô: "Anh ta không muốn Tuế Tuế cũng phải sống cuộc sống nguy hiểm không thôi như mình."
Chu Noãn chỉ yên tĩnh nghe.
"Em thấy ba chiếc xe hôm nay chứ?" Chu Diệc Mạch hỏi.
"Vâng." Chu Noãn đáp.
"Cả ba đều đã được cải tạo, là xe chống đạn."
Chu Diệc Mạch kể, thầm nghĩ phải dùng đến ba chiếc Cadillac đã thêm lớp chống đạn, xem ra gần đây Tần Quyết bị theo dõi sít sao.
Chu Noãn ảo não, cô đã trách lầm Tần Quyết. Cô cho rằng anh ta là một người cha vô trách nhiệm nên thái độ lúc mới gặp không hoà nhã gì cho cam.
"Hiện giờ Tần Quyết quyền cao chức trọng ở giới xã hội đen, không thể để Tuế Tuế lớn lên ở nơi đó."
"Năm đó Tần Quyết tự cao tự đại, việc gì cũng lạnh lùng cương quyết nên đắc tội rất nhiều người. Họ đều muốn hạ bệ anh ta."
"Giữa lúc đó, anh ta ngẫu nhiên gặp mẹ Tuế Tuế, hai người vừa gặp đã yêu." Chu Diệc Mạch lại đứng dậy, bật đèn đầu giường.
Anh đi đến tủ quần áo, đứng quay lưng về phía Chu Noãn. Cô không biết anh làm gì, chỉ thấy khi quay lại, anh cầm theo một thứ.
Chu Noãn nhìn kỹ, là một bức ảnh.
Chu Noãn chống người ngồi dựa vào đầu giường, Chu Diệc Mạch nằm lại bên người cô, đưa ảnh sang.
Chu Noãn duỗi tay nhận lấy rồi nhìn ba người trong ảnh.
Chu Diệc Mạch nói: "Chụp không lâu sau khi Tuế Tuế sinh ra."
Bên trái là Tần Quyết, gương mặt còn có nét ngây ngô chứ chưa thâm trầm như bây giờ. Đứa bé anh ta ôm trong tay là Tuế Tuế.
Còn người con gái bên phải mắt sáng long lanh, vẻ mặt dịu dàng.
Chu Noãn nhớ lúc mới gặp Tần Quyết có nói với cô anh ta chỉ mới ôm Tuế Tuế một lần, hẳn chính là lúc chụp tấm ảnh này. Cô thấy sống mũi cay cay, một nhà ba người trong ảnh trông hạnh phúc biết mấy.
"Đây là mẹ của Tuế Tuế sao?"
"Ừ, là Dương Tình Thiên."
Tình Thiên ư...
Chu Noãn thầm nhẩm lại cái tên này, cô khẽ mỉm cười. Tên hợp với người, gương mặt Dương Tình Thiên khi cười rất ấm áp, tựa ánh sáng mặt trời ngày xuân.
"Sau đó xảy ra vài chuyện, Tần Quyết bị người hãm hại, mất đi phần lớn thế lực, bị người cưỡng chế phải rời xa Tình Thiên."
"Sau đó... Tình Thiên qua đời vì một việc ngoài ý muốn, trước khi chết, cô ấy giao phó Tuế Tuế cho anh."
Chu Noãn nhận ra trong giọng nói của anh nhuốm màu bi thương.
"Diệc Mạch... với anh, mẹ của Tuế Tuế là..." Chu Noãn muốn nói lại thôi, cô biết rõ dò hỏi quá khứ của người khác là không tốt, nhưng trong lòng lại nhịn không được.
Chu Diệc Mạch lấy ảnh về, cất vào tủ đầu giường. Sau đó anh tắt đèn, kéo tay Chu Noãn, giọng nói ấm áp vang lên trong bóng đêm.
"Noãn Noãn, Tình Thiên cô ấy... Với anh, cô ấy là một người rất đặc biệt." Chu Diệc Mạch mở miệng.
Chu Noãn dựa đầu vào ngực anh, Chu Diệc Mạch duỗi tay ôm lấy cô.
"Đặc biệt như thế nào vậy?" Chu Noãn hỏi.
"Em thật sự muốn biết chứ?"
Chu Noãn gật đầu.
"Vậy em phải bình tĩnh nghe anh nói hết, không được nghĩ lung tung, được không?" Chu Diệc Mạch dịu dàng nói.
"Được..."
Chu Diệc Mạch còn chưa đáp lời, Chu Noãn đã nói tiếp: "Vậy anh cũng kể chuyện về Hứa Doanh cho em đi, hôm ở tiệm mì anh có hứa nếu em muốn biết anh sẽ nói mà."
Cô đã chuẩn bị tinh thần để nghe hết mọi chuyện. Cô không muốn cứ nghe người khác kể chuyện hồi xưa mình đều không biết gì rồi lại luống cuống chân tay.
"Ừ, được." Chu Diệc Mạch cười khẽ, vuốt tóc cô.
"Tình Thiên... cô ấy là bạn gái cũ của anh."
Chu Diệc Mạch thành thật nói, Chu Noãn giật thót.
"Em sao thế, ghen à?" Chu Diệc Mạch trêu chọc.
"Làm gì có."
Chu Noãn lắc đầu, cô chỉ hơi giật mình khi anh dễ kể lại với mình như thế mà thôi.
Chu Diệc Mạch quen Dương Tình Thiên trong một hội thảo về y học lúc còn học đại học. Dương Tình Thiên là hoa khôi học viện y học B, cô tích cực lên tiếng, dùng từ chuẩn xác, Chu Diệc Mạch rất hiếu kì với những quan điểm mới mẻ cô đề ra nên sau này mới tìm hiểu sâu hơn.
Dần dà, hai người thường xuyên chui vào thư viện cùng nhau, cũng dần thân thiết.
Sau đó Dương Tình Thiên dũng cảm tỏ tình nhưng lại bị Chu Diệc Mạch cự tuyệt. Nhưng cô không nhụt chí, chỉ càng tấn công mãnh liệt hơn, cuối cùng Chu Diệc Mạch cũng bại trận. Tinh thần lạc quan vui vẻ của cô đã khiến anh xiêu lòng. Một cô gái nhỏ bé như vậy mà lại có tinh thần kiên cường như loài gián đánh mãi không chết, hai người gặp nhau như băng đụng lửa.
Nhưng đến một ngày, lửa khiến băng tan thành nước, nước ấy lại dập tắt lửa.
Cuối cùng, hai người chia tay hòa bình sau một bữa trưa.
"Cứ chia tay vậy thôi?" Chu Noãn hỏi.
"Ừ." Chu Diệc Mạch trả lời nhẹ như gió.
"Tại sao vậy?"
"Không hợp." Anh trả lời ngắn gọn.
Chu Noãn ngẫm nghĩ rồi lại tiếc nuối. Tình Thiên là một cô gái nhiệt tình sôi nổi, người cô ấy yêu lại là Chu Diệc Mạch với dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm, thế nên chẳng thể có cảm giác an toàn. Con gián đánh mãi không chết cũng có ngày nhụt chí. Cô ấy cảm thấy tình yêu của mình không được hồi đáp, cuối cùng lựa chọn rời xa.
Yêu là một chuyện, nhưng có hợp hay không lại là một chuyện khác.
"Diệc Mạch, anh từng yêu cô ấy, đúng không?" Chu Noãn dịu dàng nói. Chu Diệc Mạch lúc kể lại giọng nói bình thản, nhưng Chu Noãn