Chu Diệc Mạch nghe Lưu San kể lại mọi chuyện.
Trẻ em ở cô nhi viện phải may mắn có người hảo tâm giúp đỡ mới được đi học. Chu Noãn chính là một trong số đó, cô vừa thông minh vừa ngoan ngoãn.
Một ngày nọ, có một người gửi thư nặc danh cho viện trưởng, chỉ đích danh muốn giúp đỡ Chu Noãn.
Có thể đi học, đó là việc vui mừng biết bao nhiêu.
Rốt cuộc Chu Noãn cũng không cần dựa vào số tiền gom góp được để đi học, cũng không cần vì em trai em gái mà mỗi ngày đứng trước nguy cơ phải thôi học.
Lúc sắp tốt nghiệp cấp Hai, cô dùng đủ mọi cách tìm địa chỉ của người hảo tâm để hồi âm.
Cô viết một bức thư cảm tạ, cũng không hy vọng xa vời người đó sẽ hồi âm nhưng chí ít cô muốn cho họ biết tâm ý của mình.
Ai ngờ mấy ngày sau, người hảo tâm kia trả lời lại.
Chu Noãn kích động nói với Lưu San: "Chị xem, người ấy hồi âm rồi."
Cô còn nói chị thử đoán xem, là một chú đẹp trai hay cô xinh đẹp, hay là một ông lão, bà lão hiền lành nhỉ.
Cô mở thư ra, chữ trên bức thư cũng không quá đẹp mà còn có phần vụng về, chỉ có câu chúc cuối cùng nét chữ mới có đôi phần khí phách.
Chúc hạnh phúc, chúc bình an.
Ký tên, Anh trai xấu xa không thích ăn kẹo.
Chu Noãn kéo tay Lưu San, có chút phấn khích nói, chị ơi, là anh trai, anh ấy sẽ lớn hơn em mấy tuổi đây?
Sau đó mỗi lần nhận được tài trợ, Chu Noãn đều viết hồi âm cho anh, ghi chép cuộc sống của cô lẫn tình trạng học hành, từng việc nhỏ một.
Người giúp đỡ cũng kiên trì hồi âm, ít nhiều cũng nói về một phần cuộc sống của mình.
Mà cuối mỗi bức thư đều viết sáu chữ: Chúc hạnh phúc, chúc bình an.
Sau này, Chu Noãn đã lên cấp Ba, đến tuổi biết yêu.
Cô có khi ngắm bức thư cười khúc khích, có khi thì nhìn thư ngẩn người, có khi lại ngồi suy nghĩ vẩn vơ.
Có một lần, cô lôi kéo Lưu San, bối rối hỏi: "Chị ơi, không phải em thích anh trai này rồi chứ?"
Có lẽ là đã dựa vào một thời gian dài, Chu Noãn không muốn rời xa anh ta, cực kỳ không muốn.
Từ cấp Hai đến cấp Ba, anh đã làm bạn với cô sáu năm ròng, dù chưa từng gặp mặt.
Cuối cùng cô viết cho anh một bức thư, cũng coi như là báo tin kết thúc kỳ thi đại học, và hy vọng được gặp mặt một lần.
Thế nhưng không được hồi âm.
Mấy ngày sau, viện trưởng nhận được một khoản tiền lớn, nói là chu cấp toàn bộ chi phí học tập cho Chu Noãn và sẽ không liên hệ nữa.
Chu Noãn vẫn hoài chờ mãi vẫn không nhận được hồi âm.
Cô tìm đến địa chỉ trên thư, nơi đó trống không.
Mà sau đó Chu Noãn cũng từ bỏ, cô chợt thấy tự ti khôn kể. Mối tình đầu của cô còn chưa bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Lúc Chu Noãn học đại học, Lưu San bị bệnh nặng cần chi phí phẫu thuật, Chu Noãn lo lắng sứt đầu mẻ trán nhưng vay tiền khắp nơi đều không có kết quả, người ấy lại xuất hiện.
Tài khoản ngân hàng của Chu Noãn bỗng nhiên có thêm hai trăm ngàn tệ, điện thoại cũng xuất hiện một tin nhắn không rõ số.
Dùng trước số tiền này đi. – Anh trai xấu xa không thích ăn kẹo.
Chu Noãn nắm chặt điện thoại đứng trước cửa phòng phẫu thuật khóc một hồi lâu, rõ ràng là quan tâm cô tại sao không thể gặp cô chứ.
Sau đó, Chu Noãn làm việc, mỗi tháng đều đem tiền nộp vào tài khoản ngân hàng, định sau này gặp anh sẽ trả lại. Cô liều mạng làm một lúc hai công việc, ban ngày làm cô giáo, buổi tối làm gia sư. Đến nay tiền đã dành đủ, nhưng anh chưa từng xuất hiện.
Vài năm sau, nỗi nhớ phai nhạt, cô cũng cất toàn bộ đồ vật đi.
Chuyện này cũng dần dần trôi qua, không ngờ bức thư ngày hôm nay lại gợi lại tất cả.
Chu Diệc Mạch yên lặng nghe Lưu San nói, trong lòng anh mơ hồ có ưu tư, anh hiểu rõ đó là phiền lòng và đố kỵ.
Anh hỏi: "Người kia là ai, tên gì?"
Lưu San nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Trương Tuần."
Tay Chu Diệc Mạch siết chặt ly thủy tinh, khớp tay cũng trắng lên: "Trương Tuần?"
"Đúng, anh ta tên Trương Tuần."
Chu Diệc Mạch nhéo mắt nhìn sang chỗ khác.Trương Tuần lớn hơn Chu Noãn bốn tuổi, lúc Chu Noãn học trung học cơ sở, Trương Tuần học cấp ba, Chu Noãn cấp ba, Trương Tuần học đại học.
A Tuần... Cậu đến cùng đang suy nghĩ gì, lại muốn làm cái gì?
Chu Diệc Mạch hơi nghiến răng.
Một lát sau, Chu Diệc Mạch thu lại tâm tình, đứng dậy nói: "Chị Lưu, tôi đi xem Noãn Noãn."
Lưu San gật đầu.
Chu Diệc Mạch đẩy cửa phòng, Chu Noãn đang cuộn mình ngủ trên giường phòng khách.
Anh ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn khuôn mặt kia, có thể thấy được đôi mắt sưng phù, chân mày hơi nhíu lại, tinh thần bất an.
Noãn Noãn, thì ra em cũng có nhiều bí mật như vậy.
Anh lấy bàn tay ấm áp vén tóc cô, dịu dàng nói:: "Noãn Noãn, chúng ta về nhà thôi."
Chu Noãn cố hết sức mở hai mắt, nhìn thấy ngay Chu Diệc Mạch đang chau mày.
Cô theo thói quen đưa tay chạm vào giữa lông mày của anh, buột miệng: "Đừng cau mày..."
Chu Diệc Mạch đỡ cô lên ôm vào lòng. Bấy giờ Chu Noãn mới thấy chân thực, cô tỉnh táo hơn một chút, thì ra không phải là mơ...
Chu Noãn tựa vào bả vai anh hỏi: "Tại sao anh lại ở đây..."
"Anh tới đón em về nhà."
"Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi."
"Đừng xin lỗi anh."
Giọng Chu Diệc Mạch đau lòng, lúc bên anh cô đều cẩn thận từng tí.
"Vậy chúng ta về nhà đi..." Giọng nói Chu Noãn hơi uể oải.
Chu Diệc Mạch đứng lên, đột nhiên ôm lấy cô làm Chu Noãn giật cả mình.
"Em..." Chu Noãn vốn muốn nói cô có thể tự đi, thế nhưng thấy đôi mắt mang ý giận của Chu Diệc Mạch, cô lại im lặng.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy.
Lưu San thấy Chu Diệc Mạch bế Chu Noãn đi ra bèn cười trộm, vẻ mặt anh thể hiện rõ anh là rất quan tâm cô em gái này của cô.
"Lái xe cẩn thận." Lưu San đưa bọn họ xuống lầu.
"Vâng, Lưu tỷ hẹn găp lại." Chu Diệc Mạch vẫn lễ phép nói.
Lưu San mỉm cười vẫy tay.
Ở trên xe, Chu Noãn vẫn suy nghĩ vu vơ, cô nhớ tới nội dung bức thư hôm nay mở ra.
Trương Tuần nói anh ta chính là Anh trai xấu xa không thích ăn kẹo, người cô nhớ nhung từ lâu.
Cô làm sao tin được chứ?
Trương Tuần cá tính, dáng vẻ anh ta không liên quan gì đến anh trai nhà bên dịu dàng cô tưởng tượng ra.
Trương Tuần sẽ buột miệng nói ra việc cô là cô nhi, sẽ châm chọc,, mà anh trai trong thư là người quan tâm, hàm súc.
Nhưng điều duy nhất làm cô tin tưởng chính là sáu chữ cuối cùng.
Cô muốn gọi điện thoại xác nhận nhưng anh ta lại biến mất.
Dù cho anh ta có là Trương Tuần, cô cũng muốn nói với tiếng cảm ơn.
Cảm ơn anh đã trở thành anh trai cho cô dựa vào, thật sự khích lệ cô như một người anh trai.
Chu Noãn khép chặt đôi mắt, khẽ cắn môi, giữa lông mày là lo lắng sầu khổ.
Chu Diệc Mạch nghiêng mặt sang thấy tất cả.
Về đến nhà, dừng xe ở gara, Chu Noãn mở cửa xe dự định xuống, ai ngờ Chu Diệc Mạch nghiêng người sang, đưa tay đóng cửa xe Chu Noãn vừa mở ra lại.
Chu Diệc Mạch nhìn thẳng vào mắt Chu Noãn, mãi đến tận Chu Noãn hốt hoảng dời tầm mắt.
Thực ra Chu Noãn rất sợ nhìn thẳng vào mắt người khác, lúc ấy cô sẽ căng thẳng. Tuy rằng bình thường cô ẩn giấu rất tốt, nhưng Chu Diệc Mạch lại phát hiện ra. Cô cảm giác mình như bị anh nhìn thấu.
Bầu không khí bên trong xe có phần giằng co, Chu Diệc Mạch không nói một lời, Chu Noãn cũng cúi đầu mân mê ngón tay.
"Xin lỗi..." Chu Noãn theo thói quen nói.
Chu Diệc Mạch than nhẹ một tiếng, anh nhíu mày: "Chu Noãn."
Anh nghiêm túc gọi tên cô.
Chu Noãn giật mình, tự nhiên "A" một tiếng.
Chu Diệc Mạch nghiêng người kéo cô về phía mình, bàn tay đặt lên hai gò má cô vuốt ve rồi mạnh mẽ hôn lên môi cô, không phải ma sát giữa hai cánh môi là mà hoàn toàn hôn sâu. Đầu lưỡi Chu Diệc Mạch đảo qua nướu làm cho cô run rẩy. Anh khẽ cắn đầu lưỡi của cô, trêu cô đến hơi nhói đau, hết thảy âm thanh đều bị cầm lại giữa cánh môi. Anh có chút muốn trừng phạt cắn môi dưới của cô, hơi thở hai người đều nóng hừng hực.
Chu Diệc Mạch chạm vào môi Chu Noãn, trầm giọng nói: "Noãn Noãn, đừng nói xin lỗi với anh."