Editor: YuuCả tiết Sinh học ngày hôm đó, Vân Khê không chút sức lực nào nằm ghé vào trên bàn, hầu như không nhúc nhích.
Để đề phòng bị giáo viên Sinh học gọi tên, Vân Khê đặc biệt xếp mấy quyển sách thành chồng cao để trên mặt bàn, đầu cô giấu ở sau chồng sách, thoạt nhìn có chút giống như là đang làm việc xấu.
May mắn thay, sự chú ý của giáo viên Sinh học vẫn luôn đặt ở trên người đám học sinh khao khát kiến thức ngồi ở đằng trước. Còn đối với những người ngồi ở cuối lớp thì không chú ý quá nhiều.
Cho đến khi giáo viên Sinh học yêu cầu bàn trên bàn dưới ghép thành nhóm nhỏ bốn người tiến hành thảo luận.
Lâm Manh Manh có chút lo lắng cho thân thể Vân Khê, cô ấy quan tâm nói: “Vân Khê, cậu cứ nằm xuống ngủ một lát đi, để bọn tớ thảo luận, lát nữa sẽ nói kết quả cho cậu.”
Vân Khê suy nghĩ, sau đó cô gật đầu đồng ý.
Chỉ tiếc là giáo viên Sinh học đã đi tới mấy bàn học ở cuối lớp. Thầy ấy thấy mấy học sinh ngồi ở cuối biểu tình có chút lúng túng, một đám không giống như là đang thảo luận mà là nhân cơ hội này để nói chuyện phiếm với nhau.
Giọng nói của thầy ấy có chút không vui, nói lớn: “Mấy bạn học ngồi ở cuối nhanh chóng thảo luận đi, đừng tưởng rằng các em ngồi đấy nói chuyện mà giáo viên không biết. Đừng để đến lúc tôi chỉ điểm mấy bạn ngồi dưới lên trả lời câu hỏi.”
Lâm Manh Manh bên cạnh nghe thấy vậy có chút bực tức mà “shh” một tiếng. Cô ấy đếm qua, ở phía cuối lớp không có nhiều nhóm thảo luận lắm, như vậy xác suất nhóm bọn họ bị gọi khá là cao.
Vì vậy Lâm Manh Manh chỉ có thể quay sang khẩn cầu Vân Khê, cô ấy đau khổ nói: “Vân Khê, cậu lại đây giúp bọn tớ đi. Nhìn xem bức tranh này vẽ như thế nào.”
“Cái tên giáo viên ngu ngốc này.” Cũng không biết ai ở phía sau làu bàu một câu.
Vân Khê chỉ có thể miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cô xoa xoa cái bụng nhỏ, bên trong bộ đồng phục rộng thùng thình còn giấu một cái túi sưởi nhỏ nữa. Cuối cùng cũng cảm nhận được một chút hơi nóng tỏa ra trên bụng nhỏ, cơn đau cũng được giảm ít nhiều.
Cô xoay người lại, cầm theo giấy bút, cẩn nhận nhìn đề mục trên sách.
Là tác dụng của việc quang hợp ở thực vật.
Cô khẽ thở dài trong lòng, nghiêng đầu suy nghĩ, trong đầu có chút rối rắm về đáp án.
Đột nhiên, một thứ cứng cứng được nhét vào trong lòng bàn tay cô.
Cô cúi đầu liền nhìn thấy một viên kẹo mềm màu hồng nhạt, trên cái vỏ bên ngoài còn có một cái mặt cười rất đáng yêu.
Cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Sở Mặc đang chống cằm, trong mắt còn phảng phất chút ngại ngùng. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô, lại rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bất cần đời thường ngày.
“Cho cậu một viên kẹo.” Sở Mặc nói chậm rãi: “Ngoan, ăn xong rồi viết tiếp.”
Vân Khê bị cái từ “ngoan” làm cho đỏ mặt.
Cái gì vậy, chẳng lẽ coi cô như một đứa trẻ con, ăn đường xong mới có thể viết bài tiếp sao?
Vân Khê thấy có chút khó hiểu, cô phồng má lên, đem viên kẹo nhét lại vào trong tay Sở Mặc nói: “Cảm ơn, tôi không ăn kẹo.” Sau đó, cái bút trong tay lại tiếp tục múa trên tờ giấy trắng.
Ăn kẹo sẽ làm cô béo lên, đồ ngọt lại dễ làm người ta sa ngã nữa, mà cô còn là một vũ công.
Bởi vậy, đường là một thứ không thể xuất hiện trong thế giới của cô.
Không nghĩ tới đưa kẹo cũng bị cô cự tuyệt, Sở Mặc có chút ảo não cau mày lại. Cậu vô thức đưa lưỡi ra chọc vào má mà suy nghĩ, lại đem viên kẹo đẩy tới trước mặt cô.
“Ăn, kẹo.” Sở Mặc nhấn mạnh từng chữ nói với cô, ngữ điệu khiến cô không thể từ chối được: “Cậu quá gầy.”
Vừa nãy gần như có thể ôm lấy cô, cậu cảm thấy cô không chỉ gầy mà xương cốt còn rắn chắc vô cùng, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn cô bay đi.
Vân Khê lắc đầu, vẫn cự tuyệt không nhận.
Không khí có chút căng thẳng.
Lâm Manh Manh nhìn không khí giữa Vân Khê và Sở Mặc có chút kỳ quái, vội vàng giảng hòa: “Thôi nào, Vân Khê, cậu ăn một viên đi, thân thể cậu hôm nay không được thoải mái, bổ sung chút đường cũng là bình thường mà.”
Nói xong, cô ấy còn tiến tới bên tai Vân Khê, nói bằng giọng điệu nhỏ nhất chỉ để hai cô nghe được: “Ăn đường có thể giảm bớt cơn đau lúc kinh nguyệt tới đó.”
Vân Khê ngẩn người.
Cô ngẩng đầu nhìn Sở Mặc trước mặt, tâm tình có chút phức tạp.
Chỉ là giây tiếp theo, cô vẫn đẩy viên kẹo trở lại trước mặt cậu.
Cô ngước mắt nhìn Sở Mặc, giọng nói mềm mại, nhu nhu, ngữ khí cũng hòa hoãn không ít, mang theo chút áy náy nói: “Xin lỗi cậu, tôi còn phải tập múa nữa nên không thể ăn đường.”
Mày đẹp của Sở Mặc nhăn lại, cậu không rõ ăn đường với tập múa thì có liên quan gì tới nhau.
Lâm Manh Manh bên cạnh phản ứng lại rất nhanh, cô ấy cười hì hì ngắt lời nói: “Thôi nào, ăn một viên cũng không ảnh hưởng gì đâu, cậu gầy quá rồi.” Nói xong còn duỗi tay véo véo cánh tay không có thịt mấy của Vân Khê.
Dường như còn có thể chạm được tới xương cốt bên trong.
Vân Khê vẫn kiên định lắc đầu, cô nói: “Béo lên trông rất khó coi.”
Cho nên cô không thể ăn đường được.
Shh, chính mình có ý tốt mà người khác còn không muốn nhận.
Sở Mặc thấy có chút phiền lòng không thể hiểu được, cậu duỗi chân dài ra, nghiêng người ngồi trên ghế, nhìn vào đôi mắt trong vắt như pha lê của Vân Khê, trên môi nở một nụ cười tinh nghịch, tỏ vẻ không biết mà hỏi: “Múa? Múa cái gì?”
Vân Khê thành thật trả lời: “Ba lê.”
“Hả? Múa ba lê?” Sở Mặc thuần thục xoay bút chì trong tay, bình tĩnh hỏi.
Vân Khê gật đầu, cô không rõ ý tứ trong câu nói của cậu lắm.
Giây tiếp theo sau đó, giọng nói trầm thấp của Sở Mặc vang lên bên tai Vân Khê, cậu nói: “Ồ, thì ra cậu là Tiểu Thiên Nga.”
Trong giọng nói còn mang theo một tia trêu chọc.
Tai của Vân Khê nhanh chóng phiếm đỏ, giống như là bị thiêu đốt vậy.
Cô phồng má lên, nhìn Sở Mặc đang cười, thấp giọng mắng một câu “Bệnh tâm thần”, sau đó xoay người trở về chỗ của mình, còn thuận tay đem theo đáp án vừa được viết xong trên giấy nháp.
Mà cái câu nói đùa “Tiểu Thiên Nga” của cậu dường như vẫn quanh quẩn bên tai cô, giọng nói trầm thấp, muốn xóa đi cũng không xóa được.
Trái tim cô, có chút loạn nhịp.
Thảo luận nhóm nhỏ nhanh chóng kết thúc.
Vân Khê âm thầm cầu nguyện, hy vọng giáo viên Sinh học sẽ đại phát từ bi, ngàn vạn lần đừng gọi đến nhóm bọn họ.
Nếu mà bị gọi đến, căn bản cũng chỉ có mình cô đứng lên trả lời thôi.
Mà cô nhất cử nhất động lúc này đều đau nhức toàn thân.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Đôi mắt của giáo viên như được trang bị radar thăm dò. Khi thầy nhìn quanh lớp một vòng, ánh mắt sắc bén liền cảm nhận được nhóm của Vân Khê dường như thảo luận không tích cực lắm.
Bởi vậy, thầy ấy chỉ định: “Nhóm nhỏ ở phía cuối kia lên trả lời câu hỏi.”
Bị chỉ định tới, Vân Khê cảm thấy da đầu mình như tê dại đi.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Cô mạnh mẽ chống đỡ cơ thể khó chịu của mình, vào khoảnh khắc cô chuẩn bị đứng dậy, túi sưởi trong bụng cô gần như rơi xuống đất. May mắn thay, bàn tay cô đã kịp thời bắt lại nó, nhưng bởi vì đột nhiên chuyển động mạnh làm cơn đau bụng của cô càng tồi tệ hơn.
Giây tiếp theo.
Cùng với một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, đỉnh đầu được bao phủ bởi một cái bóng đen.
Mà tờ giấy nháp trong tay cũng bị người kia nhanh chóng giật đi.
“Bởi vì quang hợp có