Editor: YuuNgày hôm sau đi học, Vân Khê không nói bất cứ câu nào với Sở Mặc ngồi ở phía sau.
Chiến tranh lạnh thầm lặng của hai người cứ thế mà bắt đầu.
Cũng may ngày thường ở trường học hai người bọn họ cũng không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, người khác nhìn vào đều không nhận ra có điều gì đó khác thường giữa hai người.
Vân Khê cố tình tránh tất cả mọi chuyện có liên quan đến Sở Mặc.
Trong lòng Sở Mặc cũng đã sớm đoán trước được nên cậu cũng không nói thêm gì.
Chỉ có hai người anh em tốt của cậu, Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên mới cảm thấy được tính tình Sở Mặc càng thêm nóng nảy và kỳ quặc.
Hai người vẫn coi như là những người bạn học ngồi bàn trước và bàn sau của nhau. Ngoại trừ những lúc phải nói chuyện như lúc thu bài tập về nhà ra thì hầu hết những thời điểm khác, Vân Khê đều bỏ qua sự tồn tại của người ngồi đằng sau. Hơn nữa, cô cũng đang ráo riết chuẩn bị cho cuộc thi múa vào cuối năm, đôi khi còn bỏ trống tất cả các tiết học buổi chiều để đi tập múa.
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, trời cũng dần vào thu, những chiếc lá màu xanh lá mạ cũng đã khoác lên mình một chiếc áo đỏ ấm áp mới mẻ. Đàn chim nhạn ngoài cửa sổ cũng xếp thành chữ “nhất” mà bay về phương nam tránh rét.
Học sinh trong trường cũng đã chuyển sang mặc đồng phục mùa thu. Bên ngoài chiếc áo sơ mi dài tay là một chiếc áo gile dệt kim cùng với một cái áo khoác nhỏ. Đối với nữ sinh thì bên dưới váy đều thống nhất đi tất chân màu đen. Vào thời điểm hiện tại, nhìn sân trường đều tràn ngập những đôi tất đen cùng màu cùng với đôi chân dài của các nữ sinh.
“Này này, mẹ nó chứ chúng mày xem kìa.” Đàm Thiên đứng bên cạnh cửa sổ nhìn nữ sinh đang tập thể dục buổi sáng ở xa xa nơi sân thể dục: “Tao thấy lớp trưởng Lưu Oánh Oánh của lớp chúng ta tuy rằng có hơi cứng nhắc, nhưng mà đôi chân lại vừa dài vừa mảnh khảnh.” Nói xong còn tặc lưỡi một cái.
Trong thời gian nghỉ giữa giờ, thỉnh thoảng sẽ có một vài học sinh bị ốm không cần tập thể dục sẽ ở lại lớp. Nhưng đám Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương là cái loại thường xuyên lấy lý do bị ốm để không phải đi. Tập thể dục giữa giờ đối với bọn họ cũng chỉ là để cho có, không đi một thời gian dài nên chủ nhiệm lớp cũng lười quản bọn họ.
Vương Kiêu Dương nghe vậy thì hứng thú vô cùng. Cậu ta đứng dậy từ chỗ ngồi, tiến đến bên cửa sổ, nói: “Đâu đâu, để tao nhìn xem.”
Đàm Thiên lập tức chỉ cho cậu ta xem.
Vương Kiêu Dương nhìn xong thì gõ một cái vào trán Đàm Thiên, nói: “Toàn nói bậy, chỗ nào vừa dài lại vừa mảnh khảnh chứ. Rõ ràng là chân vòng kiềng, mắt mày mù à Đàm Thiên.”
Sở Mặc ngồi ở phía sau cúi đầu chơi game, điện thoại cũng để ở chế độ im lặng. Nghe được Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên tranh luận cũng không ngẩng đầu lên, bộ dạng có chút giống mấy thiếu niên bị nghiện chơi trò chơi trên mạng, chuyên tâm mà đánh nhau trên game.
Vương Kiêu Dương lại nói: “Thật ra tao thấy chân của Lâm Manh Manh cũng rất dài đó. Đi tất chân vào một cái liền có thể thấy rõ hẳn.” Cậu ta dùng khuỷu tay huých Đàm Thiên một cái: “Nhưng mà xem chừng mày nhìn thấy mặt cô ấy liền thấy lãnh cảm, ha ha.”
Đàm Thiên ghét bỏ nói: “Mày độc miệng vừa thôi. Mày biết tao cảm nắng cô ấy mà còn nhắc tới, mẹ nó, bị liệt rồi này.” Nói xong còn chỉ xuống háng mình.
Vương Kiêu Dương khinh thường nói: “Ha ha ha, mày vốn dĩ là liệt rồi. Mau tới đây, để đại ca đây thương thương ngươi một chút, giáo huấn ngươi cái gọi là đàn ông chân chính một đêm bảy lần.” Miệng tuôn ra những lời như là chạy tàu đầy miệng (*).
(*) chạy tàu đầy miệng: là một thuật ngữ xúc phạm. Nó được sử dụng để mô tả những người không biết cách ăn nói, họ chỉ nói những gì họ muốn và không chịu trách nhiệm với chính nó. Họ nói hùng hồn và nói về một số ngôn ngữ cực kỳ không đáng tin cậy, thường không đúng sự thật hoặc tính xác thực không thể được xác minh.
Đàm Thiên cảm thấy buồn nôn: “Cút ra chỗ khác chơi đi, tao đây tự xử, một giờ không nói chơi.”
Phía sau truyền tới một giọng nói đùa giỡn có phần uể oải: “Mẹ nó, chỉ một giờ thôi sao, có chút ngắn.”
Người đang nói là Sở Mặc. Ngón tay cậu vẫn linh hoạt ở trên màn hình, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên. Trên màn hình xuất hiện mấy quầng sáng, hình ảnh trên điện thoại cũng nhấp nháy. Đôi mắt cậu cũng không chớp hạ một lần, nhanh nhạy mà bắt lấy quân địch bắt đầu chém giết.
“Sao có thể so sánh với anh Mặc của chúng ta chứ. Ngài một cửa pháo lớn, kim thương không ngã, bền bỉ hữu hiệu.” Đàm Thiên gãi đầu, cũng không thèm để ý tới lời trêu chọc của Sở Mặc: “Này này, người anh em, nhìn bên ngoài cửa sổ đi.” Đàm Thiên ôm lấy đầu Vương Kiêu Dương, hai người cùng nhau ghé vào nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Vừa đúng lúc bài thể dục giữa giờ làm động tác nhảy lên.
“Mẹ nó, mày nhìn Tiểu Thiên Nga xem, đừng nghĩ thường ngày có vẻ gầy gò mảnh mai, nhưng trông rất rắn chắc, ngực nhỏ cũng rất quyến rũ nữa.” Đàm Thiên vuốt ngực mình, cảm thán: “Lúc nhảy lên phía trước thật giống một cái búi tóc nhỏ, bay lên bay xuống, chậc chậc.” Cậu ta duỗi năm ngón tay ra siết chặt trong không trung, dường như là đang ước chừng: “Xem chừng một bàn tay là vừa vặn.”
Vương Kiêu Dương nghe xong lập tức muốn bịt miệng Đàm Thiên lại rồi cho cậu ta một cái tát. Mẹ nó chứ, người Sở Mặc coi trọng, cậu ta lại dám ở chỗ này mà soi mói, không phải là đi tìm đường chết sao.
Đáng tiếc, Đàm Thiên hoàn toàn không ý thức được, cậu ta tiếp tục nói: “Ồ, mau nhìn chân của Tiểu Thiên Nga đi. Thật sự rất dài, quả nhiên là vũ công ba lê mà. Còn cả vòng eo kia, khó trách người xưa đều nói ‘Sở Vương thích eo nhỏ, cho nên các cung nữ đều giảm cân’ cũng thật đúng mà.” Nói xong còn dùng hai tay vòng lại để ước chừng.
Giây tiếp theo, màn hình điện thoại của Sở Mặc đen lại. Cậu vô cảm đứng dậy, tiện tay ném một cái, “loảng xoảng” một tiếng, điện thoại bị ném xuống mặt bàn.
“Nói đủ chưa?” Cậu nhìn Đàm Thiên, trong giọng nói mang theo sự nguy hiểm, ánh mắt cũng lạnh băng, dường như có thể khiến Đàm Thiên đóng băng chết tại chỗ vào giây tiếp theo.
Đàm Thiên quay đầu, kinh ngạc “a” một tiếng.
Vừa rồi không phải còn rất tốt sao, còn cùng mình đùa giỡn vui vẻ nữa. Tự nhiên bây giờ liền biến thành bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Sở Mặc liếc cậu ta một cái, sau đó rời khỏi lớp mà không nói lời nào. Vương Kiêu Dương lập tức bịt miệng Đàm Thiên lại, vội vàng nói: “Đàm Thiên, mày điên à. Người Sở Mặc coi trọng mà cũng dám đùa giỡn.”
Đàm Thiên nhướng mày, mở to mắt, vô cùng kinh ngạc “a” một tiếng.
Cái gì cơ, người Sở Mặc coi trọng? Tiểu Thiên Nga sao?
Chuyện này bắt đầu từ lúc nào vậy, tại sao cậu ta lại không biết?
Trời ơi cậu ta vừa mới nói cái gì nhỉ? Nói bộ ngực nhỏ của người con gái Sở Mặc coi trọng bay lên bay xuống, một bàn tay là vừa vặn?
Chọc giận đến giáo thảo, cậu ta còn có thể sống sót không? Cậu ta còn có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai không?
Chân của Đàm Thiên lập tức mềm nhũn ra, cậu ta chống vào vai Vương Kiêu Dương, yếu ớt hỏi: “Tao hỏi một câu, chuyện này bắt đầu từ khi nào?”
Để cậu ta chết còn biết được rõ ràng.
Vương Kiêu Dương vuốt cằm cẩn thận nhớ lại, nói: “Đại khái là từ ngày chia lớp đầu tiên, hoặc cũng có thể là.” Cậu ta dừng lại một chút: “Từ ánh mắt đầu tiên khi Sở Mặc nhìn thấy Tiểu Thiên Nga.”
Cậu ta tỏ vẻ hiểu biết nói.
Nhất kiến chung tình.
Thể xác và tâm trí Đàm Thiên ngay lập tức lạnh băng lại, sắc mặt cậu ta lúc này như ba mẹ chết. Cậu ta che mặt lại, kêu rên một tiếng: “Chính là cái loại nhất kiến chung tình chỉ có thể nhìn thấy trên phim sao.”
Vì cái gì mà người chưa từng nghĩ tới mấy cái hành động hồn nhiên như Sở Mặc lại có thể làm ra mấy cái chuyện ngây thơ như vậy chứ?
Vương Kiêu Dương vỗ vai cậu ta an ủi: “Lần sau nhìn thấy Tiểu Thiên Nga nhớ đi đường vòng.”
“Vụ rượu giao bôi lần trước mày thế mà không nhìn ra.” Vương Kiêu Dương lắc đầu: “Chết cũng không ai thương tiếc đâu.”
Người sáng suốt liếc mắt một cái cũng có thể hiểu được.
Đàm Thiên làm sao có cái tâm tinh tế và nhạy bén như Vương Kiêu Dương được. Cậu ta chính là cái người thô lỗ và chậm hiểu. Nếu hôm nay không phải Vương Kiêu Dương nhắc nhở, chắc chắn cậu ta vẫn chưa thể nhìn ra nó và vẫn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Bước vào bãi mìn của người khác mà không nhận ra điều đó.
Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định phản bác lại: “Ai có thể nhìn ra được chứ. Bạn học trong lớp nhiều như vậy, tao cũng đâu có rảnh rỗi mà ngồi đoán xem ai thích ai.” Nói năng vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ.
Hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào cả.
Vương Kiêu Dương nói: “Cho