Editor: YuuSau đó, mỗi lần Vân Khê ở lại vào thứ tư để trực nhật, cô luôn có thể thấy bóng dáng Sở Mặc trở về lớp sau khi chơi bóng rổ xong.
Điều này dường như đã trở thành một sự ăn ý ngầm giữa hai người, Sở Mặc giúp Vân Khê kê lại bàn ghế trong lớp, sau đó Vân Khê sẽ lau sạch sàn phòng học.
Cái này gọi là nam nữ phối hợp, làm việc chăm chỉ không mệt nhọc.
Giờ tan học ngày thứ sáu.
“Vân Khê.” Trần Nhân gọi với theo Vân Khê: “Giáo viên tiếng Anh bảo cậu tới văn phòng giáo viên có chút chuyện.” Cô ấy vừa thở hổn hển vừa nói, cô ấy sợ Vân Khê về trước nên chạy một mạch về lớp.
Vân Khê đang thu dọn đồ dùng của mình chuẩn bị rời khỏi phòng học. Cô đặt đồ trên tay xuống, hỏi Trần Nhân: “Có chuyện gì vậy, giáo viên tìm tớ có chuyện gì sao?” Từ trước đến nay giáo viên tiếng Anh rất thích Vân Khê, còn thường xuyên nhờ cô làm một vài việc vặt.
“Tớ không biết.” Trần Nhân nhún vai, cô ấy chỉ nói mình bị giáo viên gọi lại nhờ gọi cô tới phòng giáo viên có chút chuyện: “Có lẽ vì tháng sau có thi đấu hùng biện tiếng Anh gì đó, thấy mấy giáo viên đang nói là thiếu người.” Trần Nhân suy đoán.
Phải biết rằng cuộc thi đấu hùng biện tiếng Anh kia đã được chiêu mộ công khai các bạn học sinh trong trường một thời gian dài, nhưng phản ứng của mọi người hầu như đều là không quan tâm. Lớp 11, mọi người đều bận rộn việc học tập, học sinh cũng không quan tâm đến cuộc thi đấu hùng biện tiếng Anh vì nó không có ích gì cho việc học của bọn họ. Vì vậy, Vân Khê cũng cho rằng giáo viên tiếng Anh tìm đến cô chủ yếu là vì cái này.
Vân Khê đi đến phòng giáo viên bộ môn tiếng Anh, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn mà nghiêm khắc của giáo viên tiếng Anh.
Vân Khê đẩy cửa bước vào.
Giáo viên tiếng Anh nhìn thấy người bước vào là Vân Khê, cô ấy mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy Vân Khê, giọng nói cũng dịu dàng hơn, nói: “Vân Khê đó à, mau vào đi.”
Vân Khê thuận thế đóng cửa lại: “Cô tìm em sao ạ?” Vân Khê bước vào trong, ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn giáo viên.
Giáo viên tiếng Anh đặt cây bút đỏ trong tay xuống, nói một cách thấm thía: “Vân Khê, em cũng biết đấy, cuối tháng này có thi đấu hùng biện tiếng Anh.”
Trong lòng Vân Khê ngay tức khắc hiểu giáo viên tiếng Anh gọi cô đến là có việc gì, cô mím môi không nói gì cả.
Giáo viên tiếng Anh đẩy kính trên sống mũi lên: “Cô cứ luôn suy nghĩ mãi, bây giờ quyết định nhường cơ hội quý giá này cho em. Trình độ tiếng Anh của em so với các bạn khác trong lớp rõ như ban ngày, chỉ riêng cách phát âm đã rất phi thường rồi. Cô tin em chỉ cần chuẩn bị một chút, em chắc chắn có thể tỏa sáng trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh lần này, dành được thứ hạng tốt đem danh dự về cho tập thể lớp.”
Trong mắt giáo viên mang theo sự mong chờ cùng khẳng định, trong lúc nhất thời Vân Khê rơi vào thế khó xử.
Giáo viên tiếng Anh dường như sớm đã đoán trước được, cô ấy nói tiếp: “Cô tin em sẽ không làm cô thất vọng, em phải biết rằng đây không chỉ là vinh dự của cá nhân em mà còn là vinh dự của cả tập thể lớp. Thành tích cuộc thi hùng biện tiếng Anh lần này cũng có tính vào xếp hạng cá nhân trong lớp, vì vậy cô khuyên em nên cân nhắc kỹ lưỡng.”
Vân Khê vốn là muốn từ chối, nhưng lời nói vừa tới đầu lưỡi lại nghe giáo viên tiếng Anh nói như vậy, liền thu trở về.
Cô cúi đầu xuống, suy nghĩ trong chốc lát.
Giáo viên tiếng Anh lại nói: “Vân Khê, mặc dù cô biết rằng áp lực học tập rất nặng nề, nhiệm vụ học tập càng nặng nề hơn, nhưng học tập là sự kết hợp giữa học và chơi. Nếu em tham gia cuộc thi này, em không chỉ giành được vinh quang, mà con đường đến với trường đại học mà em mong muốn càng rộng mở hơn.”
“Cô biết ngày thường việc nhảy múa đã chiếm hầu hết thời gian của em, nhưng em phải biết là, nhảy múa rốt cuộc…”
“Thưa cô, chép phạt xong rồi.” Một giọng nói cục cằn từ cửa truyền tới, người đứng ở cạnh cửa cũng không kiêng nể gì, đến gõ cửa cũng lười giơ tay lên để gõ.
Giáo viên tiếng Anh đang nói chuyện với Vân Khê ngẩng đầu lên, cô ấy cau mày nhìn Sở Mặc đứng ở cửa, giọng nói trách móc lập tức vang lên: “Sở Mặc, không phải tôi đã nói với em mỗi ngày đều phải chuẩn bị bài trước khi lên lớp sao. Đều lớp 11 rồi, em có thể dành chút thời gian đọc sách mỗi ngày được không?”
Sở Mặc cầm bản chép phạt trong tay, cậu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vân Khê đang nghe giáo huấn ở một bên, làm bộ vô tội, nói: “Thưa cô, em có đọc sách, chỉ là em không thể nhớ được.”
Nói xong liền đem bản chép phạt đưa cho giáo viên tiếng Anh, cô giáo không vui nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa trên giấy, nói: “Không nhớ được thì phải nhớ nhiều hơn. Không được nữa thì dùng bút viết nó ra. Này, nhìn cái chữ không ra hồn chữ của em đi, em phải biết rằng, nếu em viết ra như thế này, lúc thi giáo viên không nhìn ra được rất dễ trừ điểm của em. Này, chỗ này lại sai, tôi đã giảng như thế nào…”
“Cô.” Sở Mặc nói bằng giọng ngây thơ vô tội: “Cán sự môn tiếng Anh của lớp vẫn hay giúp em đột nhiên không nói gì đã bãi công rồi. Cô giúp em tìm một bạn khác đi.”
“Hả? Bãi công?” Giáo viên tiếng Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ tờ giấy chứa đầy chữ không ra hồn chữ của Sở Mặc, cô ấy đẩy cái gọng kính trên sống mũi, hỏi: “Tại sao lại bãi công?”
Sở Mặc lười biếng nói: “Ghét bỏ em hỏi bài, em còn có thể làm gì khác chứ, ghét bỏ em vì mỗi ngày đều không chuẩn bị bài trước khi lên lớp, còn ghét bỏ chữ viết không ra hồn chữ của em. Quan trọng nhất chính là,” Cậu dừng một chút, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa: “Em quấy rầy cậu ta hẹn hò với bạn gái sau giờ học.”
Giáo viên tiếng Anh quá quen với bộ dạng này của Sở Mặc, cô ấy không chút nghĩ ngợi mà nói: “Em chỉ toàn nói vớ vẩn, tôi thấy cán sự môn tiếng Anh lớp các em rất tốt, làm sao có thể yêu sớm được chứ. Toàn khối chỉ có nhóm mấy em là thích bịa đặt, lại còn rất ồn ào nữa. Đừng đem mấy chuyện không liên quan ra nói nữa.”
Sở Mặc cũng đã quen với thái độ của giáo viên tiếng Anh, cậu nhún vai, thờ ơ nói: “Vâng vâng, là tin đồn bọn em tạo ra.”
Giáo viên tiếng Anh cũng mặc kệ cậu.
Giáo viên cuối cùng cũng sửa xong bài chép phạt của Sở Mặc, cô ấy nói: “Vậy bây giờ em muốn như nào? Nếu không em có thể gọi cán sự môn tiếng Anh đến đây, tôi sẽ nói chuyện với em ấy.”
Vân Khê trộm liếc nhìn Sở Mặc, tóc mái cậu phủ xuống che kín cái trán đầy đặn, khuyên tai đinh tán trên tai cũng đổi thành cái màu bạc, rõ ràng chỉ tình cờ đứng ở đây nhưng lại tỏa một thứ hào quang không thể che lấp được.
Cậu thản nhiên nói: “Nếu người ta đã không muốn thì có nói gì họ cũng sẽ không muốn. Nhỡ đâu cô nói xong sau này cậu ta không thu bài tập về nhà của em nữa thì phải làm sao ạ. Nếu không cô có thể đổi bạn khác cho em, không phải ở đây có sẵn một người sao ạ.”
Nói xong cậu quay sang nhìn Vân Khê, eo hơi hạ xuống, một mùi hormone mãnh liệt lập tức tràn vào khoang mũi Vân Khê. Cậu nhìn Hứa Vân Khê, đáy mắt tràn ngập ý cười, nói: “Hứa Vân Khê, cậu giúp tôi ôn bài, bàn trước