Editor: YuuTiếng kêu rên xin tha vang lên khắp mặt đất.
Vân Khê cuộn tròn thân mình ngồi xổm rúc vào trong một góc. Cô khóc không thành tiếng, tiếng nấc vang lên từng cơn. Xuyên qua những giọt nước mắt mờ ảo, cô thấy những người vừa bắt nạt mình đều bị Sở Mặc đánh ngã trên mặt đất.
Nắm đấm của Sở Mặc tràn ngập uy lực. Mỗi một cú đấm vào người những người đó, Vân Khê đều có thể nghe thấy tiếng va chạm giữa da thịt và xương cốt.
Nam sinh cầm đầu bị đánh gục xuống mặt đất, bụng hắn ta bị Sở Mặc đánh đến bầm tím. Không chỉ vậy, lực tay của Sở Mặc cũng không có dấu hiệu yếu đi, cậu dùng gậy gộc đánh mạnh vào người đó, tiếng la hét thảm thiết vang lên không dứt.
Nam sinh cầm đầu ôm bụng rên rỉ khổ sổ: “Đừng, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin Sở nhị thiếu hãy để cho chúng tôi một con đường sống.”
“Sở nhị thiếu, là chúng tôi có mắt như mù. Đại nhân không chấp tiểu nhân, xin hãy tha cho chúng tôi lần này.” Một đám nước mắt nước mũi lưng tròng nói.
“Chúng tôi cũng không dám nữa, xin cậu tha cho chúng tôi lần này đi.”
Sở Mặc vẫn xuống tay mau lẹ và tàn nhẫn. Sự thô bạo và khát máu toát ra từ cậu làm Vân Khê như có ảo giác cậu sẽ giết chết những người trên mặt đất kia.
Sở Mặc nổi điên, cậu ra đòn mà không chớp mắt, hoàn toàn phớt lờ những tiếng kêu rên và cầu xin của những người trên mặt đất.
Ngay cả khi trên mặt đất đã nhuốm máu Sở Mặc cũng không chút mảy may mà dừng lại.
Giống như một con dã thú hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng.
Nếu cứ như vậy thật sự sẽ đánh chết người. Vân Khê vừa khóc vừa nghĩ cách để cậu dừng lại.
Vân Khê nhanh chóng lau khô khóe mắt. Cô đứng dậy lảo đảo vài bước, ngồi xổm một thời gian dài khiến đầu cô hơi choáng váng.
Cô yếu ớt gọi tên Sở Mặc, tiếng khóc nức nở vang lên rõ ràng trong giọng nói: “Sở Mặc…Sở Mặc…Đừng đánh nữa.”
Sở Mặc nghe được tiếng gọi lớn của cô, động tác tay cũng đột nhiên dừng lại.
Cậu hít sâu một hơi, dường như muốn kìm nén những cảm xúc mãnh liệt khó kiểm soát bên trong mình. Cậu lạnh lùng nhìn đám người nằm la liệt trên đất, hung hăng nói: “Cút.”
Đám người trên mặt đất ôm nhau nhanh chóng rời đi.
Lời nói của Vân Khê hữu dụng hơn bất cứ thứ gì.
Sở Mặc đi đến trước mặt Vân Khê.
Đôi mắt Vân Khê đã đỏ hồng, dường như những giọt nước mắt có thể tuôn ra trong giây tiếp theo. Sắc mặt cô trắng bệch, không còn hồng hào như trước, quần áo trên người cũng hỗn độn.
Cậu đưa tay ra xoa xoa mái tóc mượt mà của Vân Khê, lại đưa tay giúp cô thu lại quần áo đồng phục: “Ngoan, có anh ở đây rồi”
Vân Khê nghe cậu nói vậy, lời nói của cậu dường như chạm vào một cơ quan nào đó trong tuyến lệ của Vân Khê. Những giọt nước mắt vừa mới ngừng lại lại tuôn ra một lần nữa. Lần đầu tiên cô chủ động đưa tay ra ôm lấy eo Sở Mặc, toàn bộ gương mặt cô đều vùi vào trong ngực cậu.
“Vừa nãy, vừa nãy cậu không ở đây…” Vân Khê sụt sịt nói: “Tôi, tôi sợ muốn chết…” Đến bây giờ cô vẫn còn thấy sợ hãi. Nếu vừa nãy Sở Mặc không xuất hiện kịp thời, không biết hậu quả…Cô không dám tưởng tượng nữa.
Sở Mặc vươn tay trái ra ôm lấy cái eo thon nhỏ của Vân Khê, tay phải giữ lấy đầu cô, giọng cậu đầy tự trách: “Xin lỗi, anh đến trễ.”
Làm em phải chịu tổn thương.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy mình vô dụng như thế nào.
Trái tim cậu đau vô cùng.
Nếu hôm nay cậu rời đi sớm vì có việc, nếu hôm nay cậu không gặp được trực nhật ở hành lang, nếu cậu không ngăn bọn họ lại để hỏi Vân Khê ở đâu, thì hậu quả…
Cậu không dám tưởng tượng mấy cái nếu đó.
Bởi vì ngay cả khi những cái nếu đó không xảy ra thì bây giờ cậu cũng đã hoàn toàn mất trí.
Cậu thậm chí không thể tưởng tượng được những tên cặn bã ghê tởm kia vừa mới dùng đôi bàn tay dở bẩn làm nhục bảo bối mà cậu nâng niu hết mức như thế nào.
Ngay cả bây giờ, nhịp tim cậu vẫn còn rất nhanh, cậu không thể bình tĩnh lại được.
“Vân Khê, Vân Khê, Vân Khê…” Cậu nhẩm tên Vân Khê ở trong miệng, dường như chỉ có như vậy, cậu mới có thể tìm lại được một chút lý trí còn sót lại của mình.
Cảm xúc của Vân Khê dần bình tĩnh lại.
Sở Mặc theo mái tóc dài của cô vuốt ve xuống dưới, cổ, lưng, cuối cùng là quanh eo cô.
Có một khoảng im lặng giữa hai người.
Sở Mặc nhìn Vân Khê trong lòng mình ổn định lại tinh thần, cậu mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Alo, là anh Mãnh phải không.” Giọng nói của Sở Mặc rất nhẹ, nhưng Vân Khê vẫn có thể nghe thấy được, cô siết chặt hai tay quanh eo Sở Mặc.
Sở Mặc nhận ra, cậu vỗ nhẹ vào lưng Vân Khê để trấn an cô, ý bảo cô đừng lo lắng.
“Phiền anh một chút. Giúp em tìm vài người sang Nhị Trung giáo huấn mấy tên lưu manh bên đấy.”
“Mấy tên đó chọc giận em, em sẽ dạy cho chúng nó một bài học, không cần khách khí khi xuống tay đâu.”
“Không cần nói với anh trai em, chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
“Được, đến lúc đấy anh nói với em.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Vân Khê cau mày ngẩng đầu lên: “Cậu không cần…”
Cô còn chưa nói xong, Sở Mặc đã sớm đoán được cô muốn nói gì tiếp theo.
“Không sao đâu.” Cậu dỗ dành cô: “Những tên đó cần phải trừng phạt.” Cậu nói.
“Những tên cặn bã đó không được gia đình dạy dỗ, vậy thì cần phải có người thay gia đình dạy dỗ chúng.”
“Anh sẽ chú ý đúng mực, em đừng lo lắng.” Cậu trấn an cô, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu thẳm, ánh mắt tối tăm tràn ngập sương mù không thể hòa tan được.
Vân Khê lo lắng ngẩng đầu.
“Cậu…Đừng xuống tay nặng quá.” Cô nói với cậu: “Bọn họ cũng, cũng chưa làm gì tôi.” Lời này của cô có phần chột dạ, bởi vậy giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều.
Sở Mặc không nói gì, cậu cũng không muốn hỏi gì thêm. Bởi vì hỏi cũng chỉ khơi gợi lại trong cô những hồi ức như ác mộng này, nhưng những thủ đoạn bỉ ổi, những đôi tay bàn chân không được sạch sẽ đó một chút cậu cũng không thể quên được.
Hôm nay, bọn chúng đã phạm phải Thái Tuế (*), động vào họng súng đã lên đạn.
(*) Thái Tuế: Về khoa thiên văn, sao Thái Tuế chính là Mộc Tinh trên bầu trời. Chu kỳ của sao Mộc quay quanh mặt trời là 12 năm. T rong dân gian, Thái Tuế được xem là một hung thần mà mọi người kính sợ. Có câu: “Phạm Thái Tuế thì bị điều hung, mà nương tựa vào Thái Tuế cũng không hay”. Do đó, dân gian tin rằng phương hướng của Thái Tuế là hung phương, cho nên không hướng về phương Thái Tuế, chỉ có thể quay lưng lại là tốt (Nguồn: baodautu.vn)
“Chúng ta về thôi.” Vân Khê thấy Sở Mặc không nói lời nào, chỉ có thể mở miệng nói ra yêu cầu của mình.
Nhưng Sở Mặc không phản ứng lại chút nào.
Một lúc lâu sau.
Tiếng thở dài của cậu không ai có thể nghe thấy được, nhưng hơi thở nóng bỏng lại lướt qua cổ Vân Khê. Từng sợi lông tơ của cô cứ thế mà