Editor: Yuu“Sở Mặc.” Vân Khê nhỏ giọng gọi cậu. Cô giật giật vạt áo Sở Mặc, lo lắng nói: “Đừng nháo nữa, trở về chỗ ngồi thôi.” Vân Khê không muốn chuyện bé xé ra làm to.
Vương Khả Thần lại vênh váo hất cằm lên.
Cậu ta cảm thấy Vân Khê nói như vậy là đang giúp đỡ cậu ta, bởi vậy càng thêm kiêu ngạo hơn vì có sự trợ giúp. Cả người cậu ta bị Sở Mặc xách lên giống một con gà nhỏ ở trên không, nhưng cằm lại hất lên: “Thấy chưa, là các cậu đang nháo.”
“Cẩn thận, tôi sẽ báo cáo với giáo viên.” Vương Khả Thần cười khẩy: “Sử dụng ngôn từ vũ nhục để nói chuyện với bạn học cùng lớp, còn bắt nạt bạn học cùng lớp.” Nói năng vô cùng hùng hồn lại đầy lý lẽ.
Sở Mặt lạnh mặt, nhưng hàm răng lại cắn chặt lại.
Bàn tay nắm chặt lấy cổ áo của Vương Khả Thần càng thêm chặt hơn.
Vân Khê nhìn gương mặt vô cảm của Sở Mặc, trong lòng vô cùng nôn nóng. Cô nhìn ra cửa sổ, chỉ sợ giáo viên chủ nhiệm sẽ xuất hiện bất thình lình ở trước cửa lớp.
“Mau trở về thôi.” Vân Khê nhìn Vương Khả Thần, lần đầu tiên cảm thấy cậu ta mặt dày như thế: “Có chuyện gì tan học rồi nói.” Cô trấn an Sở Mặc.
Nhưng Sở Mặc vẫn không chịu buông tay.
“Không.” Cậu lạnh lùng nói: “Hôm nay anh muốn nhìn thấy xem cậu ta nói như thế nào với giáo viên. Anh xúc phạm cậu ta như thế nào, không chỉ vậy, anh còn bắt nạt bạn cùng lớp như thế nào, anh đánh cậu ta rồi làm tổn thương cậu ta.”
Nói xong còn nhấc chân lên đá chiếc ghế đằng sau Vương Khả Thần xuống đất.
Ngang ngược vô lý.
Vân Khê tức giận đến nỗi quai hàm đều phát đau. Cô đưa tay ra lôi kéo cánh tay Sở Mặc, muốn cậu buông tay ra: “Bạn học Vương Khả Thần cũng chỉ là quan tâm tôi thôi.” Cô muốn hướng mọi chuyện đi theo chiều hướng tốt.
Vương Khả Thần nhìn Vân Khê, cậu ta vội vàng gật đầu, nói: “Vân Khê, cậu không sao chứ. Bị cái loại ác bá vườn trường này ép buộc nhận lời tỏ tình chắc chắn tâm tình không tốt. Gần đây tôi có thể đưa cậu về nhà sau giờ học.” Cậu ta ưỡn ngực, muốn trở nên nam tính hơn trước mặt Vân Khê.
Nhưng cậu ta lại quên mất bộ dạng mình lúc này không khác gì con gà luộc là mấy.
Vân Khê liếc nhìn cửa sổ ở cửa sau lớp học, cô cắn môi, giải thích với Vương Khả Thần: “Vương Khả Thần, cậu đừng làm vậy. Sở Mặc không bắt nạt tôi, cậu ấy đối với tôi rất tốt. Cậu về sau đừng tùy tiện phỉ báng Sở Mặc nữa.”
“Vân Khê, cậu chắc chắn bị cậu ta ép buộc phải nói những lời như vậy.” Vương Khả Thần không tin: “Cậu mau nói thật cho tôi, nghe nói cậu bị cậu ta ép buộc nhận lời tỏ tình, còn bị cậu ta làm cho khóc có phải không. Nếu vậy, tôi sẽ giúp cậu giáo huấn cậu ta.” Nói xong còn làm bộ làm tịch xắn tay áo lên.
Nhưng lại để lộ ra khuỷu tay gầy đến lộ cả gân xanh.
Vân Khê vội vàng lắc đầu, cô cũng không biết nên giải thích với Vương Khả Thần như thế nào.
“Tôi không khóc, cậu đừng nói thế.” Cô vội vàng xua tay: “Tôi với Sở Mặc là bạn học bình thường, cậu đừng nói linh tinh.” Vân Khê sợ rằng chuyện này lại càng bị đổ thêm dầu vào lửa. Chủ nhiệm lớp vừa mới xem như là xem xét cho Sở Mặc một cơ hội, nhưng nếu bị giáo viên bắt được một lần nữa, chắc chắn Sở Mặc sẽ không chỉ là bị tự kiểm điểm trước toàn trường nữa.
Chỉ là Sở Mặc nghe xong câu này lại càng như đổ thêm dầu vào lửa.
Cậu quay sang nhìn Vân Khê, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Vân Khê, nhướng mày hỏi: “Bạn học bình thường?” Trong giọng nói lộ ra một tia nguy hiểm.
Vân Khê lập tức hốt hoảng.
Rõ ràng chỉ là tạm thời trả lời cho có lệ với Vương Khả Thần, lại vô tình chọc giận Sở Mặc.
Nhưng Vương Khả Thần lại nổi lên lòng nghi ngờ.
Cậu ta hoài nghi hỏi: “Không phải bạn bè bình thường, chẳng lẽ cậu muốn là quan hệ thân mật sao?” Cậu ta nhếch mép, đáy mắt mang theo một ý cười không tốt: “Chẳng lẽ cậu không biết, yêu đương ở Nhất Trung chắc chắn sẽ bị đuổi học sao?” Cậu có có chút dương dương tự đắc nói: “Cậu không nghĩ cho chính mình thì cũng nên nghĩ cho Vân Khê chứ.”
“Chẳng lẽ cậu muốn nhìn người mình thích bị đuổi khỏi trường học sao?”
Lời nói của cậu ta giống như một đợt sấm sét đánh vào người Vân Khê.
Làm lưng cô không khỏi rét run lên.
Vô thức lùi về phía sau một bước.
Sở Mặc cười khinh bỉ, cậu ta tiến tới trước mặt Vương Khả Thần, trong giọng nói đều là sự kiêu ngạo không ai có thể bì nổi: “Đuổi học?” Cậu rút một cái khăn giấy trên bàn Lâm Manh Manh ra, thong thả lau sạch bụi bặm không tồn tại trên người mình. Đơn giản chỉ là đụng tay tới cổ áo của Vương Khả Thần làm cậu vô cùng ghét bỏ.
“Tao đây rất muốn nhìn xem, toàn bộ trên dưới cái trường Nhất Trung này, ai dám đuổi học cô ấy chứ.” Nói xong, cậu thô lỗ ném cái khăn giấy vừa lau tay xong vào mặt Vương Khả Thần, vô cảm lướt qua người Vương Khả Thần, ra khỏi phòng học.
Toàn bộ phòng học đều nín thở.
“Nhìn cái gì mà nhìn.” Vương Khả Thần bị những lời nói của Sở Mặc làm cho không thể phản bác lại được: “Làm bài tập của các cậu đi.” Cậu ta thô lỗ nói, rõ ràng giọng nói đều mang theo sự tức giận và xấu hổ nên mới thành ra như vậy.
Vân Khê cũng lập tức rời khỏi phòng học.
Trên hành lang
Sở Mặc đút một tay trong túi quần, đi trên sàn gạch được lát bằng men sứ màu trắng. Cái lưng thẳng tắp như chi lan ngọc thụ (*). Trên cái hành lang ồn ào có thể nhìn thấy ngay lập tức vóc dáng cao gầy của cậu, đám người xung quanh cũng chỉ là bầy gà làm nổi bật lên con hạc ở trong đó.
(*) Chi lan ngọc thụ: Thời xưa dùng để chỉ con em ưu tú (Nguồn: hvdic.thivien.net)
“Sở Mặc.” Vân Khê cất cao giọng muốn ngăn cậu lại, nhưng trên hàng lang lại có quá nhiều học sinh đang chơi đùa ầm ĩ. Sở Mặc mặc dù không đi quá xa nhưng cũng không thể nghe thấy tiếng gọi lớn của Vân Khê.
Đúng lúc này.
“Vân Khê!” Lớp trưởng Từ Tử Siêu của lớp bên cạnh chặn Vân Khê lại ở trên hành lang. Cậu ta chính là học sinh giỏi nổi tiếng lừng lẫy trong suốt các năm học vừa rồi, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, trông cậu giống như là bạch diện thư sinh (*) bước ra từ trong tiểu thuyết vậy.
(*) Bạch diện thư sinh: Nghĩa đen là học trò mặt trắng. Còn nghĩa bóng là người học trò chưa có kinh nghiệm. Khi xưa những người thanh niên học giỏi đều khiêm tốn tự nói về mình như vậy (Nguồn: Wikitionary tiếng Việt)
Chỉ là từ trước đến nay không giao tiếp quá nhiều với Vân Khê.
Hừm, ngoại trừ thỉnh thoảng giúp Lâm Manh Manh tới phòng giáo viên lấy bài tập thì có gặp vài lần.
Đại khái cũng giúp cô mang bài tập về lớp mấy lần, cũng chỉ là xuất phát từ ý tốt của một nam sinh.
“Nghe nói gần đây cậu gặp phiền toái à?” Từ Tử Siêu gãi mái tóc ngắn nửa thước của mình, có chút ngại ngùng hỏi.
Nên biết rằng cậu ta đã phải lấy hết dũng khí của mình mới dám ngăn ủy viên văn nghệ Hứa Vân Khê của lớp bên cạnh lại.
“Nếu cậu gặp bất cứ phiền toái nào nhớ nói với tôi.” Cậu ta tình nguyện nhận việc giống như Mao Toại (*) từ đề cử bản thân mình, nói: “Nhà tôi với nhà cậu đi cùng một đường. Nếu có thể, tôi sẽ đợi cậu sau giờ tan