Editor: YuuTiết Ngữ Văn vừa kết thúc, Đàm Thiên liền túm lấy cổ áo nam sinh ngồi phía sau mình, lớn tiếng nói: “Có phải mày kéo ghế của tao đúng không?”
Nam sinh ngồi đằng sau hoang mang nói: “Cậu làm cái gì đấy, tôi không kéo ghế cậu.”
Đàm Thiên không tin, cậu ta giơ tay lên định đấm nam sinh kia. Lâm Manh Manh thấy vậy lập tức vươn tay ra ngăn cậu ta lại, nói: “Đàm Thiên, cậu làm cái gì đấy! Chuyện kia tôi còn chưa đáp ứng đâu.”
Đàm Thiên thấy Lâm Manh Manh như vậy lập tức buông nắm tay, cậu ta “chao ôi” ôm lấy trán, u sầu nói: “Cái chuyện này cậu không thể quên đi được sao.” Nói xong chạy đuổi theo Lâm Manh Manh ra khỏi phòng học.
Vân Khê vẫn ngồi yên tại chỗ, cô xoay người lại nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của cái người tên Sở Mặc ở phía sau. Lúc này, cậu đang đeo tai nghe, cúi đầu chơi điện thoại trên tay, trên màn hình điện thoại sáng trưng có mấy nhân vật đang chém giết nhau.
Vân Khê khẽ thở dài, cô nhịn một lúc lâu, kết quả không nhịn được nữa, cô xoay người xuống, mở miệng nói với Sở Mặc: “Tại sao cậu lại kéo ghế của Đàm Thiên?”
Giọng nói của cô vô cùng nhỏ nhẹ mà ngọt ngào, mang theo một chút giọng điệu của người phương Nam, khác với những cô gái phía Bắc. Có một chút gì đó mềm mại mà dịu dàng khiến người khác không thể cưỡng lại được.
“Hả?” Sở Mặc dường như nghe thấy người ngồi đằng trước đang nói chuyện với mình, cậu tháo tai nghe xuống, ngón tay vẫn không ngừng bấm bấm trên màn hình: “Cậu vừa nói cái gì?”
Vân Khê thấy cậu như vậy, trong lòng có chút rầu rĩ, cũng có chút bực tực.
Bỏ đi, Vân Khê hít sâu một hơi, cô xoay người trở lại, coi như chính mình không phải đang nói chuyện với Sở Mặc.
Một lát sau, ghế ngồi của Vân Khê bị đạp một cái, sau đó lập tức một giọng nam lạnh lùng truyền tới: “Cậu đem những gì cậu vừa nói lặp lại một lần nữa.”
Vân Khê vẫn sửa soạn lại sách vở, coi như không nghe thấy cái gì.
Một lát sau, lưng cô bị người kia dùng bút chọc hai phát thật mạnh.
Cô lờ đi, nhưng tốc độ sắp xếp lại sách vở trên tay càng nhanh hơn, thuận tiện ngẩng đầu lên nhìn thời khóa biểu trên bảng đen.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên phát ra tiếng ghế ma sát với mặt đất, sau đó Vân Khê liền nhìn thấy một cái bóng đen bao phủ trên đầu mình. Cô ngẩng đầu, phát hiện ra Sở Mặc đang từ trên cao nhìn mình.
Toàn bộ phòng học đều vì động tác của Sở Mặc mà yên lặng vài giây.
“Tôi nói lại một lần nữa.” Trong giọng nói của cậu lộ ra không chút nào kiên nhẫn: “Cậu đem những thứ cậu vừa nói lặp lại một lần nữa.”
Vân Khê bởi vì bị học sinh trong lớp nhìn chằm chằm, gương mặt cô bất giác đỏ ửng lên. Cô cảm thấy có chút ấm ức, hai mắt mở to lên, tròng mắt cũng được phủ một tầng sương mờ. Cô nhìn Sở Mặc trước mặt, môi đỏ thoáng mở ra nói: “Vừa nãy tôi mới nói, tại sao cậu lại kéo ghế Đàm Thiên…”
Sở Mặc nhìn chằm chằm đôi mắt của cô mấy giây, sau đó chửi thầm một tiếng “khốn khiếp”, cậu giơ tay gãi gãi mái tóc mình, không kiên nhẫn nói: “Tôi thích.”
Vân Khê cảm thấy cậu có chút khó hiểu, thích kéo ghế người khác sao? Thật là bị bệnh không nhẹ mà.
Cô không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, xoay người trở lại chỗ của mình.
Sở Mặc nhìn chằm chằm cái đuôi ngựa sau gáy cô một lúc lâu, cậu nhớ lại biểu cảm của cô trước khi xoay người lại. Cái này, tính khí cô gái này cũng thật thất thường.
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, các bạn học trong lớp tốp năm tốp ba trở về chỗ ngồi, Lâm Manh Manh và Đàm Thiên cũng đều trở về phòng học.
……
Cuối tuần, ngoại trừ các lớp học thêm tất yếu ra, Vân Khê đều giam mình ở trong phòng tập múa ba lê.
Vân Khê hạ chân phải xuống khỏi gióng tập, lại nâng chân trái lên ép xuống.
“Ép xuống nữa, thế này chưa đủ đâu.” Một giọng nói nghiêm khắc ở phía sau vang lên, vai của Vân Khê cũng bị người kia dùng lực ép xuống, toàn bộ cơ thể lẫn dây thần kinh ở chân đều truyền đến một cảm giác đau nhức. Cô khẽ rên rỉ một tiếng, vùi mặt vào bên đùi phải không dám phản bác.
Một lúc lâu sau, sức nặng ở trên vai mới biến mất.
“Hạ xuống đi.” Người kia nhàn nhạt nói: “Dây chằng vẫn chưa đủ mềm mại, lần sau ép thêm ít nhất 15 phút nữa.”
Lúc này, Vân Khê mới từ từ hạ chân trái từ trên gióng xuống.
Cô xoay người lại nhìn giáo viên dạy múa mặc bộ đồ luyện tập màu đen, khuôn mặt giáo viên vô cùng nghiêm khắc, lông mày nhíu chặt lại, khóe miệng cũng chìm sâu xuống.
“Tới đây đi, ôn tập lại những động tác của buổi tập trước.” Giáo viên nhìn Vân Khê đang đứng thẳng lưng ở trước mặt, cô ấy xoay người lại đi tới trước gương, mở máy tính ra chuẩn bị âm nhạc.
Trong lòng Vân Khê có chút ấm ức, cô vô thức cắn môi, cũng không hé răng nửa lời.
Rất nhanh chóng, bản nhạc múa ba lê vang lên trong phòng tập.
Vân Khê như có phản xạ có điều kiện, cô nhón mũi chân, dáng người vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, cô bật nhảy một cái trên sàn nhà trơn bóng.
“Lần nữa.” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
“Không đủ, biên độ động tác vừa rồi còn chưa đúng.”
“Nhìn chính mình ở trong gương.”
“Không được.”
“Lại lần nữa.”
Giọng nói không hài lòng của giáo viên vang lên hết lần này đến lần khác. Cô ấy khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn động tác của Vân Khê, khóe miệng hơi rủ xuống, sự nghiêm khắc trên gương mặt càng khắc sâu hơn.
Vân Khê không ngừng nhón chân nhảy lên trong không trung, bộ dạng của cô lúc này thật giống một con thiên nga trắng. Với người ngoài, bộ dạng của cô lúc này trông thật duyên dáng và thành thạo, động tác cũng vô cùng mượt mà, tao nhã. Nhưng trong đôi mắt tràn ngập sự bắt bẻ của giáo viên, nó lại đầy những sai lầm.
Không biết đã qua bao lâu, giáo viên dạy múa mới kêu dừng lại.
Mũi chân Vân Khê có chút đau đớn, trán cô cũng bao phủ một tầng mồ hôi mỏng. Cô quỳ xuống thảm múa, xoa xoa ngón chân, cầm lấy bình nước ấm bên cạnh, nhẹ nhàng vặn mở nắp chai, uống mấy ngụm nước ấm.
Giáo viên dạy múa nhíu mày lại, mặt không chút hài lòng nói: “Hứa Vân Khê, em nghĩ xem khoảng cách từ bây giờ đến bài kiểm tra kĩ năng năm sau còn chưa đến một năm nữa, em xem trạng thái của em bây giờ đi.”
“Em phải nhớ rằng em là vũ công chính, là trung tâm của toàn bộ vũ đoàn. Nếu động tác của em lỏng lẻo như vậy, toàn bộ vũ đạo còn có thể nhìn được hay sao? Em là người tập hợp toàn bộ vũ đoàn, chính là linh hồn của điệu múa. Em cảm thấy em bây giờ có thể xứng đáng với bốn chữ ‘linh hồn điệu múa’ sao?”
Động tác uống nước của Vân Khê dừng lại một chút, cô có chút thất thần, nước ấm trong bình nước theo quai hàm chảy xuống cổ cô, sau đó chìm hoàn toàn vào bên trong váy múa màu đen.
Giáo viên dạy múa cũng mất kiên nhẫn để tập luyện thêm, gương mặt cô ấy tràn ngập sự mệt mỏi, cô ấy nhíu mày, phất tay với Vân Khê, nói: “Hôm nay đến đây thôi, em về nhà trước đi.”
Vân Khê nghe giáo viên nói như vậy, cô cảm thấy trái tim mình như bị một đôi tay vô hình siết chặt lấy, tràn ngập sự chua xót, chóp mũi cũng thấy cay cay, trong hốc mắt có chút đỏ.
Cô không nói câu gì, cố cắn chặt môi dưới để không phát ra bất cứ tiếng rên nào. Sau khi cúi đầu chào giáo viên, cô quay đầu chậm rãi đi tới phòng thay đồ để thay váy múa ra.
Khi cánh cửa phòng thay đồ được đóng lại, những giọt nước mắt quật cường từ từ chảy xuống khỏi khóe mắt, rơi xuống má, xuống quai hàm và cuối cùng vỡ vụn trên sàn gạch men sứ màu trắng.
Cô tuyệt vọng cắn chặt môi dưới. Giáo viên còn chưa rời đi, cô không dám khóc thành tiếng, chỉ dám cuộc tròn lại vào trong góc, vùi đầu lên gối, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cả người Vân Khê mệt rã rời khỏi phòng tập.
Mẹ của Vân Khê, Vương Thu Từ đang đợi ở cửa.
Bà nhìn thấy Vân Khê đi ra, vội vàng tiến tới đỡ lấy cặp sách sau lưng Vân Khê, quan tâm hỏi: “Thế nào Khê Khê, sao hôm nay con lại ra muộn thế? Giáo viên giữ lại để nói chuyện à?”
Vân Khê không đáp lại, chỉ cúi đầu chui vào trong xe, cài dây an toàn cẩn thận.
Vương Thu Từ cảm thấy tâm trạng của Vân Khê có chút đi xuống, trên khuôn mặt nhỏ dường như vừa mới khóc xong, trong lòng bà đã hiểu ra được.
Bà an ủi Vân Khê: “Khê Khê, giáo viên yêu cầu cao với con cũng là chuyện tốt, thời gian tới bài kiểm tra kĩ năng cũng chỉ còn một năm nữa, bây giờ nỗ lực đều không muộn.”
Vân Khê