Editor: YuuSáng sớm thứ hai.
“Oáp ——” Đàm Thiên uể oải vươn vai ngáp dài: “Này, sao hôm nay anh Mặc đến muộn thế nhỉ?” Cậu ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường: “Tiết truy bài cũng đã kết thúc rồi, sao vẫn chưa thấy bóng người đâu?” Cậu ta vừa nói, vừa xoa xoa đôi mắt sưng lên khi vừa tỉnh giấc.
“Không biết nữa.” Vương Kiêu Dương nằm bò ra bàn, nói một cách yếu ớt: “Cuối tuần tao rủ nó đi chơi bóng, nó cũng chưa trả lời lại tin nhắn của tao, gọi thì lại tắt máy.”
“Để tao đi xem, chắc không phải xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Đàm Thiên gõ gõ vào cái bàn bên cạnh: “Hay là đến nhà nó xem thế nào? Có chuyện gì vậy nhỉ, thứ sáu tuần trước không phải vẫn bình thường sao?”
“Cũng được.” Vương Kiêu Dương đồng ý: “Vậy đi, tan học rồi qua nhà nó xem thế nào, thuận tiện mở cái máy tính của nó lên. Này, mày không biết đâu, máy tính nhà nó hiện đại lắm, chơi game rất thích. Tao còn chưa có cơ hội chạm vào nó đâu.”
“Tao đến đó cũng là muốn thử nghiệm nó.”
“Mày thì chỉ biết chơi game.” Đàm Thiên chống cằm, nói một cách chán nản: “Cẩn thận đến lúc bạn gái chán rồi bỏ mày, đến lúc đó lại ngồi đấy mà khóc.”
“Ha, sợ cái gì chứ.” Vương Kiêu Dương thờ ơ nói: “Không có thì lại tìm, đâu phải không có cách khác đâu. Trên đời này thiếu gì hoa thơm, hà tất gì chỉ yêu một bông hoa. À không, phải nói thế này mới đúng.” Cậu ta nói bằng giọng ngạo mạn: “Hà tất gì phải treo cổ trên cây khi còn trẻ chứ. Không trải qua một vài lần thất bại trong chuyện tình cảm, làm sao gọi là tuổi trẻ.”
Đàm Thiên vô cùng tán đồng với mấy lời sâu sắc Vương Kiêu Dương vừa nói: “Đúng đúng đúng, không gì bằng kinh nghiệm sống cả.”
“Đúng vậy.” Vương Kiêu Dương nở một nụ cười đầy ý tứ, nói: “Vậy nên mày cũng nên tìm một người con gái trói buộc mày lại bằng năm ngón tay để trải nghiệm cuộc sống đi, nhóc con.”
Những lời này đều đánh thẳng vào tim Đàm Thiên.
Một người con gái trói buộc bằng năm ngón tay.
Tốt xấu gì cũng có một “cô gái” rồi.
Chỉ là “cô gái” này có hơi khó tính, ngang ngược, lại có chút kén chọn.
Nghĩ đến lại thấy buồn.
“Bỏ đi, tao đang làm phiền mày rồi.” Nụ cười tươi trên gương mặt Đàm Thiên dần dần biến mất. Cậu ta phất tay ra hiệu với Vương Kiêu Dương: “Ngủ.” Sau đó, không có chút sức lực mà nằm bò ra bàn.
Dần dần tiến vào giấc mộng đẹp.
Vân Khê ngẩng đầu.
Cô cố gắng kìm chế sự thôi thúc nhìn về phía cửa phòng học của mình. Lâm Manh Manh nghe được đoạn đối thoại của Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương, cô ấy dùng khuỷu tay huých vào người Vân Khê, nhỏ giọng hỏi: “Sở Mặc bị làm sao vậy?”
“Tớ không biết?” Vân Khê chớp hạ lông mi, ngón tay không ngừng bấm cái đầu bút chì, tất cả đều để lộ ra cảm xúc bồn chồn không yên của cơ thể chủ nhân nó: “Cậu ấy không nói với tớ.”
Đúng vậy, làm sao có thể nói với cô được chứ. Dù sao cô cũng là cái người cầm con dao găm đâm thẳng vào trái tim cậu một cách tàn nhẫn mà.
Cậu bây giờ hẳn là không muốn nhìn thấy cô trong cuộc đời này.
Cô mỉm cười bất lực, khóe miệng gợi lên một vòng cung đầy tự ti.
Lại vô thức quay đầu nhìn ra cửa phòng học, trống rỗng.
Giống như trái tim cô bây giờ vậy.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm. Vân Khê vốn nghĩ rằng, sau khi trải qua nỗi đau này, thời gian sẽ trôi qua gian nan hơn trước đây.
Thế nhưng, nó vẫn là những ngày mùa đông giá rét của tháng mười hai.
Cô cho rằng mình sẽ dùng nước mắt để rửa mặt, sẽ nghĩ đến Sở Mặc từng giây từ phút, sẽ không chịu nổi được khi không được nhìn thấy cậu mỗi ngày, không ngăn nổi lòng mình mà muốn tới tìm cậu.
Cô đã nghĩ như vậy.
Nhưng cô đã đánh giá thấp bản thân mình.
Ngoài con đường thẳng đến ba địa điểm là trường học, phòng tập múa và nhà mỗi ngày ra, tuy rằng hầu hết thời gian đều không nhàm chán lắm, nhưng nó cũng làm giảm bớt thời gian ngồi suy nghĩ miên man của cô.
Chỉ là mỗi khi đêm đến, cô sẽ thường lấy điện thoại ra và nhìn vào nó, muốn nhìn xem cậu có gửi tin nhắn cho mình không, nhưng…
Chiếc điện thoại vẫn bình thản giống như trái tim cô vậy.
Lúc đi học cũng không còn bất cứ sự mong chờ nào nữa.
Trong ánh mắt cô từ đây đã không còn ý cười tràn ngập nữa mà chỉ còn lại là sự buồn bã, mất mát và nuối tiếc.
Cho đến khi giáo viên nhờ Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương tới thu dọn lại đồ đạc ở bàn học của Sở Mặc.
“Sao vậy?” Lâm Manh Manh chống tay lên bàn học hỏi Đàm Thiên sau giờ học: “Sở Mặc đâu? Sao lại phải thu dọn đồ đạc?”
Vân Khê đang cúi đầu viết chữ bỗng nhiên dừng lại.
Rốt cuộc, chuyện gì nên đến thì nó cũng sẽ đến thôi.
Cô mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang theo sự buồn bã và bất lực.
Đàm Thiên ngừng động tác của mình lại. Cậu ta liếc nhìn cái lưng thẳng tắp của Vân Khê ở trước mặt, nói một cách thờ ơ: “Cậu ấy sẽ sớm ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài?” Lâm Manh Manh vô thức lên giọng, mọi người xung quanh đầu quay lại nhìn cô ấy: “Cậu ta ra nước ngoài làm gì?”
Vương Kiêu Dương giúp Đàm Thiên dọn dẹp bàn học của Sở Mặc, nói: “Còn có thể làm gì nữa. Nhà cậu ấy sẽ di cư sang Mỹ, sau này có lẽ không về đây đâu.” Nói xong, cậu ta cũng nhìn Vân Khê ở phía trước.
Nhưng Vân Khê thậm chí còn không quay đầu lại.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Lâm Manh Manh cau mày, cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra. Cô ấy buột miệng hỏi: “Còn Vân Khê thì sao?”
“Hừ.” Đàm Thiên nghe Lâm Manh Manh hỏi vậy, cậu ta đặt mạnh quyển sách xuống mặt bàn. Quyển sách dày va chạm vào bàn phát ra một tiếng động dữ dội, khiến các bạn học trong phòng học đều cả kinh: “Tại sao cậu không hỏi xem cô ấy đã làm gì với Sở Mặc?” Trong lời nói đều là sự trách móc đối với Vân Khê.
Không thể tiếp tục làm đề nữa.
Vân Khê thở dài. Cô đặt cây bút trên tay xuống bàn, quay lại, hỏi Đàm Thiên bằng giọng điệu quan tâm: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Đàm Thiên cười khẩy: “Sao, giờ cậu biết cậu ấy sẽ ra nước ngoài, cậu liền đứng đó mà làm bộ làm tịch sao?”
Cậu ta cảm thấy trong lòng Vân Khê có suy nghĩ xấu xa.
Vân Khê không có lời nào để giải thích cho mình. Cô chỉ nhìn thẳng vào cậu ta, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc Sở Mặc làm sao vậy?”
Ốm đau, bị thương, hay là đã xảy ra tai nạn? Ngay cả khi cậu muốn xuất ngoại, vậy tại sao mấy tuần vừa rồi lại không đến trường?
Tốt xấu gì đi chăng nữa cũng hãy để cô nhìn thấy cậu một lần.
Đàm Thiên chỉ im lặng, cậu ta khoanh tay trước ngực.
Vân Khê có chút nôn nóng.
Vương Kiêu Dương nhìn sâu vào cô, chỉ ra ngoài rồi nói: “Cậu ra đây.”
Có một số điều cần phải nói rõ ra.
Vân Khê đứng dậy, đi ra ngoài hành lang với Vương Kiêu Dương.
“Rốt cuộc Sở Mặc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khoảng thời gian vừa rồi lại không đến trường học?” Vân Khê lập tức hỏi.
Vương Kiêu Dương không trả lời.
Cậu ta đánh giá tỉ mỉ Vân Khê từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ngập sự cân nhắc và tìm tòi. Một lúc lâu sau, cậu ta mới mở miệng: “Tại sao cậu không ngạc nhiên khi Sở