Editor: Yuu“Khê, bạn có ở trong không?” Có tiếng gõ cửa, là giọng nói của Brian: “Mọi người đề nghị sau khi buổi biểu diễn kết thúc, chúng ta sẽ đến quán bar ở phía bên kia đường uống rượu mừng một chút. Bạn thấy thế nào?”
Vân Khê thở dài, nhanh chóng buộc lại dây vải dưới chân. Cô nghiêng đầu mở cửa cho Brian: “Có chuyện gì vậy?” Cô vuốt lại nếp nhăn trên váy của mình.
Brian chống một tay lên khung cửa, cười nhìn Vân Khê: “Mọi người bên ngoài đang đề nghị đi uống rượu mừng, tiện thể chia tay chúng ta luôn.”
Một ngày sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Vân Khê và Brian sẽ bay trở về Trung Quốc. Bởi vậy, mọi người trong vũ đoàn muốn làm một bữa tiệc chia tay cho bọn họ.
Vân Khê nghiêng đầu đeo đôi bông tai kim cương tinh xảo lên tai, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Được, đợi tôi thay quần áo xong rồi chúng ta sẽ đi.”
Ở góc chéo bên kia đường có một hộp đêm rất nổi tiếng, đây cũng là nơi mà các diễn viên biểu diễn của nhà hát thường đến đó tụ tập. Buổi biểu diễn kết thúc vào lúc nửa đêm, mọi người liền tụ tập lại ở quán bar đó. Bình thường, bọn họ vẫn lang thang khắp các quán bar trong thành phố, sau đó đã đồng ý chọn đến một quán bar cách khách sạn không xa để có những ‘cuộc hôn nhân đẫm sương’. Trong đó xảy ra những chuyện gì bọn họ đều biết rõ, nhưng mọi người đều không phàn nàn gì về nó.
Bởi vậy, Vân Khê thường có chút mâu thuẫn với những buổi hẹn uống rượu hàng ngày của bọn họ.
Khi Vân Khê đồng ý, trong mắt Brian như chiếc bật lửa được thắp lên, sáng ngời mà nóng bỏng. Anh ta vốn tưởng Vân Khê nhất định sẽ từ chối, nào biết cô lại đồng ý dễ dàng như vậy…
Chỉ là giây tiếp theo.
“Nhưng tôi không thể ở lại quá lâu. Tôi đã hẹn sẽ gọi video với ba mẹ sau khi buổi biểu diễn kết thúc.” Vân Khê nói thêm: “Tôi chỉ có thể ở lại một giờ thôi…” Cô nhẹ nhàng đưa ra lý do để rời đi.
Nói xong, anh ta giúp Vân Khê đóng cửa phòng lại. Trước khi đi, anh ta còn nhấn mạnh lần nữa: “Sau khi kết thúc, hẹn nhau tại quán bar ở góc phố nhé.”
Buổi biểu diễn lần này rất thành công, thậm chí Vân Khê còn nhận được hai bó tươi còn đọng sương sớm khi cô đang tẩy trang ở trong hậu trường. Hơn nữa, Vân Khê còn chưa kịp thay trang phục đã bị lôi kéo ra chụp ảnh với khán giả.
Chờ đến khi thật sự ngồi xuống uống rượu với vũ đoàn đã là chuyện của hai giờ sau.
Vào ban đêm, hàng quán trên đường phố đều đã đóng cửa, nhưng quán bar này vẫn ồn ào và náo nhiệt như vậy.
Vân Khê đẩy cửa bước vào, đột nhiên cô nghe thấy tiếng mở rượu champagne, rượu văng tung tóe dính cả vào tóc và áo khoác của cô. Mọi người hét lên, vui vẻ chúc mừng cho sự thắng lợi của cô.
“Chúc mừng bạn nha, Vân Khê, lần này bạn đã có một chiến thắng thật đẹp đẽ.”
“Đúng rồi, Vân Khê, chủ tịch của vũ đoàn chúng tôi có lời mời muốn mời bạn ở lại với vũ đoàn của chúng tôi. Chúng tôi sẽ giúp bạn xin giấy phép làm việc, chỉ cần bạn nói một câu, bạn có thể ở lại Mỹ, đồng thời còn có thể lấy thẻ xanh.”
“Đúng rồi, ở lại rồi đi tour diễn thế giới với vũ đoàn của chúng tôi. Chúng tôi sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn vào mùa đông tới, đến lúc đó chúng tôi sẽ đến Trung Quốc!”
“Vân Khê, buổi biểu diễn của bạn hôm nay thật sự rất tốt! Brian phối hợp cũng rất tuyệt!”
Mọi người đều khen ngợi cô, rượu champagne trong bữa tiệc mừng như nước chảy tự do, một ly rồi lại một ly được rót đầy. Bartender mang theo những chiếc cốc dài đi xuyên qua đám người. Vân Khê ở chỗ này gặp rất nhiều vị chủ tịch của các vũ đoàn, cũng gặp rất nhiều nhân vật hàng đầu trong ngành công nghiệp múa ba lê.
Mọi người đều tập trung vào những tiếng ồn ào, không ai nhận ra có một bóng hình đột nhiên xuất hiện ở góc phòng.
Người đó đẩy cửa bước vào, ẩn hiện dưới ánh trăng.
Chỉ có tiếng ồn ào, điên cuồng trên sàn nhảy trong đêm khuya, không ai tập trung đến sự xuất hiện của người con trai kia.
Mùa gặt có kết quả.
Rượu champagne và rượu vang đỏ hòa quyện với mùa thơm của cồn, xua tan đi sự mệt mỏi ngày hôm nay của cô, còn phá lệ phấn khích hơn thường ngày. Hơn thế nữa, dưới dự thuyết phục vừa cố tình lại vừa vô tình của Brian, cô còn tận hưởng uống thêm vài ly nữa.
Cho đến khi âm nhạc trong quán bar đột nhiên biến mất, toàn bộ quán bar tối sầm lại. Vân Khê hoảng hoạn trong vài giây, ngay sau đó, giai điệu của bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên trong không gian, một chiếc xe đẩy với bánh kem và những ngọn nến được đẩy ra.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật…” Vân Khê bị đám đông đẩy tới trước cái bánh kem trên xe đẩy. Một giây trước khi cô thổi tắt ngọn nến, cô nhắm hai mắt lại ước một điều ước, một điều ước đã được lặp đi lặp lại trong bảy năm qua.
Nhưng nó chưa từng thành hiện thực dù chỉ là một lần.
Trong