Editor: Yuu“Buông ra em sẽ chạy.”
Giọng nói của Sở Mặc khàn khàn. Trong bóng tối, hai mắt cậu vô cùng sáng ngời.
“Anh buông ra…” Vân Khê đưa tay lên đẩy Sở Mặc trước mặt ra. Nhưng cơ thể cậu vẫn bất động, mặc cho Vân Khê có đánh, có đẩy mạnh đến đâu, có vùng vẫy dữ dội thế nào, cậu đều không hề gì.
Ngược lại chỉ cần dùng sức, cậu liền trở tay kẹp chặt hai tay cô ra sau lưng, lại đẩy lưng cô, cả người Vân Khê đều nhào vào trong ngực cậu.
Cậu mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Có lẽ vì nhảy múa lâu dài, cơ thể Vân Khê mềm mại đáng kinh ngạc. Cánh tay cô nằm trong lòng bàn tay Sở Mặc, bàn tay cậu vuốt ve làn da mịn màng của cô, trong lòng truyền đến một cảm giác kỳ lạ.
Ngứa ngáy.
Hạ bụng căng cứng.
Đèn không bật.
Hai người trong bóng tối trao cho nhau cái nhìn chăm chú.
Trong không khí tràn ngập hương vị hormone, đan chéo, va chạm vào nhau.
Mùi bạc hà dễ chịu của cậu ùa vào cái mũi nhạy cảm của cô, mà cậu chỉ cần cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy mùi hương trên đỉnh đầu cô.
Nhiều năm qua đi như vậy, vẫn là mùi hương hoa hồng mà cậu quen thuộc.
Phát hiện này khiến trái tim cậu run rẩy.
Làm cậu vô thức buông lỏng lực của mình, ôm cô vào trong lòng.
Cái cằm tựa vào trán cô.
Sở Mặc nói: “Hứa Vân Khê.” Giọng nói của cậu êm tai và tình cảm: “Có phải em đã quên những gì anh nói rồi đúng không?” Trong giọng tràn đầy ý tứ cảnh cáo.
Vân Khê ngẩng đầu, trong lòng không khỏi chột dạ vô cớ.
“Anh nói rồi, Hứa Vân Khê, chuyện của chúng ta sẽ không kết thúc.”
Sở Mặc vừa dứt lời, Vân Khê liền bị cậu mạnh mẽ bế lên, đặt trên vai cậu. Vân Khê bị bất ngờ, cô lập tức duỗi tay đấm vào vai Sở Mặc. Đầu cô cắm xuống dưới đất, cái tư thế này cực kỳ không an toàn.
“Anh mau thả em xuống, thả em xuống!” Vân Khê vô cùng tức giận, đến giọng nói cũng thay đổi. Nhưng Sở Mặc lại không chút dao động, cậu lập tức đi về phía phòng ngủ của Vân Khê.
Trực tiếp ném cô lên chiếc giường êm ái.
“Anh định làm gì ——” Vân Khê vừa định chống tay ngồi dậy, nào ngờ động tác của Sở Mặc còn nhanh hơn. Cậu tiến thân về phía trước, đẩy Vân Khê lên giường. Cậu cố tình đè toàn bộ thân mình xuống ức hiếp Vân Khê.
Trong lúc xô đẩy, Vân Khê thậm chí đã vô tình làm xộc xệch chiếc áo phông trắng và quần thể thao bằng vải bông màu xám của Sở Mặc, để lộ ra cơ bắp rắn rỏi ở bụng dưới của cậu.
“Hứa Vân Khê.” Đôi mắt đẹp đẽ, sâu thẳm của Sở Mặc nheo lại, bây giờ nó tràn ngập sự nguy hiểm: “Em bây giờ giỏi lắm rồi.” Sở Mặc chống một tay trên giường bên cạnh mặt Vân Khê, một tay khác đặt ở sau lưng của Vân Khê, ngón tay cái như có như không vuốt ve eo Vân Khê: “Dám đi xem mắt sao, hả?” Cậu hỏi Hứa Vân Khê, hơi thở của cậu lúc này đầy nguy hiểm.
Cậu còn vô thức dùng đầu lưỡi đẩy hàm dưới, có chút gì đó như không phải đẩy hàm dưới của mình, mà là áp vào môi ai đó, tùy ý liếm mút.
“Em không…” Vân Khê giống như một con nai nhỏ đang né tránh ánh mắt như thiêu đốt của Sở Mặc, tay áp vào ngực cậu, giãy giụa phủ nhận.
Đáng tiếc.
Sở Mặc một chữ cũng không tin.
“Không?” Cậu nghiền ngẫm cái chữ này, hừ nhẹ một tiếng. Bàn tay to lớn của cậu di chuyển từ eo cô lên, sờ đến cài áo ngực ở phía sau lưng.
“Buông ra ——” Cùng với tiếng hét của Vân Khê, Sở Mặc nhẹ nhàng cởi nút cài áo ngực của cô ra.
“Hứa Vân Khê, đã nhiều năm không gặp như vậy, có phải em vẫn ngây thơ nghĩ rằng tính khí của anh sẽ thay đổi đúng không?” Hai mắt Sở Mặc nhìn thẳng vào Vân Khê, dường như muốn thiêu rụi cả người cô: “Anh không thay đổi chút nào.” Môi cậu áp xuống môi cô, triền miên thâm tình, như đang nói những lời ngọt ngào với người mình yêu: “Đồ vật mà anh yêu thương bị người khác mơ ước.” Nói đến đây, cậu tạm dừng một giây, lại tiếp tục nói: “Huống chi, cô gái mà anh yêu thương.”
Vừa dứt lời, đôi môi cậu quyết đoán gắn chặt lấy môi cô. Cậu giữ chặt cằm cô, buộc cô phải hé mở