Ban đầu cô không hề lo lắng nhưng lúc này cô rất lo, thế là cô cầm túi lên và chạy ra ngoài ngay.
“Không ăn cơm sao?” Giọng nói lạnh nhạt của dì Vương vang lên.
Lúc này mà còn ăn cơm gì nữa.
Lý Tang Du không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
“Việc này thì đừng trách tôi đấy, là do cô không ăn thôi.” Giọng nói của dì Vương vang lên qua khe cửa.
Là sao?
Dì Vương bắt đầu quan tâm cô từ khi nào vậy?
Không nghĩ nhiều nữa, Lý Tang Du chạy như bay trên đôi giày cao gót.
Chẳng biết bây giờ đi công ty có ích gì không nữa, nhưng ít nhất đến công ty thì cô còn biết chuyện công ty.
Dù có bị chửi cô cũng phải giải quyết hết trong hôm nay, nếu không không biết mai Lục Huyền Lâm sẽ trị cô như thế nào nữa.
.
.
Khi trời sắp tối, đa phần mọi người đều đã tan làm, người tăng ca cũng ít, nhưng cô lại thấy đèn trong phòng tài liệu vẫn đang sáng.
Chẳng lẽ có người còn ở phòng tài liệu ư?
Chẳng lẽ là cố ý chờ cô sao?
Lòng đầy lo lắng, Lý Tang Du nhẹ nhàng mở cửa phòng ra thì thấy cảnh một phòng đầy người với đủ mọi màu sắc.
Lý Tang Du ngạc nhiên nhìn người trước mặt: “Mọi người…”
Người của phòng đều ở đây hết, hơn nữa ai cũng mặc bộ đồ của hôm qua, có thể thấy được là chưa có ai về nhà cả.
Chẳng lẽ chỉ mỗi cô về thôi?
Rốt cuộc là ai đưa cô về?
“Nhóm trưởng, cô cũng vừa đến sao?” Triệu Nguyệt Sương giật mình nhìn Lý Tang Du.
“Sao lại cũng?” Lý Tang