Nghĩ lại giấc mơ đêm qua, mặt Lý Tang Du bất giác ửng đỏ lên, tim đập mạnh hơn, những hiện tượng như vậy như càng thừa nhận “căn bệnh” của cô!
“Đến đây, uống chút nước đi.
” Có người chu đáo rót cho cô cốc nước nóng.
Vốn đảm đương trách nhiệm làm con mắt thứ ba bên cạnh Lý Tang Du, Trịnh Tinh Tinh nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh, lấy ra điện thoại gửi một tin nhắn cho Boss: “Sếp ơi, dường như trưởng nhóm bị bệnh rồi, cả người đều không thoải mái cho lắm.
”
Cho dù bây giờ màn đêm đã buông xuống thì văn phòng tổng giám đốc vẫn luôn bận rộn với âm thanh soạt soạt ký tài liệu.
Đột nhiên âm thanh tin nhắn vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch nơi đây.
Lục Huyền Lâm cầm điện thoại mở tin nhắn ra xem.
Trong khoảng thời gian này, một người hiếm khi xem tin nhắn như anh đã trở nên quen với việc để ý âm thanh báo tin nhắn đến, chỉ vì nội dung tin nhắn đều có liên quan đến một người phụ nữ.
Bị bệnh?
Tin nhắn này khiến Lục Huyền Lâm phải cau mày, nhìn lại thời gian lần nữa, gần tám giờ tối rồi, anh đặc biệt cho bộ phận tài liệu nghỉ phép một ngày, lúc này cô đến công ty làm gì chứ?
Chẳng lẽ cô không nhìn thấy tin nhắn anh để ở đầu giường sao.
Lại nghĩ đến sự điên cuồng của bản thân vào tối hôm trước, bỗng dưng anh lĩnh hội được điều gì, lẽ nào tối qua anh đã đòi hỏi cô nhiều quá khiến cơ thể cô không thể chịu nổi sao?
Bản hợp đồng mới xem được một nửa, Lục Huyền Lâm không có tâm trạng tiếp tục làm việc, cầm điện thoại lên nhấn vào số nội bộ công ty.
Sức khỏe của Lý Tang Du không thể có vấn đề, ông cụ Lục bị bệnh vẫn đang trông ngóng có cháu bế bồng.
Điện thoại trên bàn làm việc của Lý Tang Du reo lên,