“Cô nhớ ra rồi sao?”
Lý Tang Du không được tự nhiên kéo cổ áo lên, muốn che đi vết hôn trên cổ mình.
Có một số dấu vết vẫn còn, cô không muốn nhớ cũng chẳng được.
“Che gì mà che.
” Lục Huyền Lâm cười cười, đẩy bàn tay đang kéo lấy cổ áo của cô, hiếm khi anh dịu dàng giúp cô bẻ cổ áo xuống: “Đây là dấu ấn tuyên bố chủ quyền của tôi.
”
Biến thái!
Lý Tang Du lại kéo cổ áo lên.
“Còn động nữa thì tôi sẽ trừ luôn tiền lương tháng này của cô.
”
Ha…
Động tác của Lý Tang Du dừng lại hẳn, ngơ ngác nhìn Lục Huyền Lâm, ánh mắt dần trở nên phẫn nộ: “Lục Huyền Lâm, anh muốn cả công ty này chê cười tôi phải không?”
Lục Huyền Lâm như không có gì khẽ nhíu mày: “Ai dám chê cười cô? Tôi lập tức sa thải.
”
Lại dùng chiêu này!
“Đừng quên cô là người đã có chồng, đừng có mà suốt ngày ăn mặc như người chưa có gia đình đi khắp nơi lừa lọc.
”
Mặc dù tối qua cô trang điểm như vậy khiến anh động tâm, nhưng cứ nghĩ đến việc người khác tặng quần áo cho cô, anh lại trở nên bực tức không thôi.
Nếu không phải bây giờ cô đang đói đến da bụng dán vào da lưng, thì cô nhất định sẽ cà khịa lại.
Cảm nhận được cơ thể của Lý Tang Du hơi run lên, Lục Huyền Lâm giơ tay ôm vai cô: “Sao cô yếu ớt thế?”
“Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn cơm.
”
“Không phải bảo dì Vương nấu cơm cho cô rồi sao?”
“Vội đến công ty, chưa ăn.
”
“Lý… Tang… Du!”
Người phụ nữ này thiếu đòn hay sao? Khiến bản thân đói đến thế này.
Âm thanh gào thét trước khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, vang vọng khắp cả tòa nhà.
……
“Lăng Giai Âm, mau xem tổng giám đốc ra rồi kìa, lần đầu tiên gặp được tổng giám đốc.
” Tiền An Na – một nhân viên trẻ mới tới, nhìn chằm chằm