CHƯƠNG 150
Câu nói bình thường này lại không còn bình thường nữa, kéo bước chân Thái Vũ Hàng lại.
“Có khỏe hay không cũng không liên quan đến cô.” Thái Vũ Hàng không quay đầu lại.
Lý Tang Du yên lặng trợn mắt: “Không liên quan, hơn nữa cũng không quen, không quen cũng chưa có thù. Nhưng sao tôi lại cảm giác anh có thành kiến gì với tôi thế, hay là ý trời?”
Đây là cảm giác của cô cho tới bây giờ, không biết tại sao, là trực giác thôi.
Mỗi lần gặp anh ta đều sẽ vô duyên vô cớ nhằm vào cô, nhưng lại biểu hiện không rõ ràng.
“Bởi vì tôi là chủ nợ của cô.” Nói ra những lời này, Thái Vũ Hàng chợt xoay người nhìn cô, trong mắt anh ta còn có lửa giận cô không hiểu nổi.
Lý Tang Du trong nháy mắt đã hiểu: “Ý anh là chuyện tôi không đón anh ở sân bay?”
Giận vì chuyện nhỏ như vậy sao?
Một lần sơ sót xong cả đời nhằm vào cô?
Lòng dạ to như lỗ kim.
“. . . Vậy chuyện sau đó tôi không giúp anh ủi quần áo à? Cái này không bỏ qua được?”
Từ khi nhận nhiệm vụ này, cô xui xẻo từ đầu đến cuối, cô còn chưa than khổ.
Thấy Thái Vũ Hàng vẫn không hết giận, cô không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Vậy anh muốn thế nào mới không so đo nữa?”
Từ sau chuyện Lâm Bách Thần, cô đặc biệt sợ người bắt bẻ, người như vậy dù nói thế nào cũng không thông, làm cô thấy bất lực. Hiển nhiên, sau Lâm Bách Thần, Thái Vũ Hàng là một người thích bắt bẻ.
Cho nên cô không thể không dùng thái độ mềm mỏng hỏi thăm đối phương.
Hoặc là những