Mặc dù những người xung quanh đều không chủ động chào hỏi cô nhưng ánh mắt của bọn họ đều thể hiện rõ sự coi thường khi nghĩ cô chính là tiểu tam.
Đã tập thành thói quen, Lý Tang Du lập tức đứng thẳng lưng nói: “Rất xin lỗi, là do tôi sơ suất, sau này tôi sẽ sát sao hơn.
”
Từ ngày đầu tiên khi cô nhận chức nhóm trưởng, thì những trường hợp tương tự như thế này vẫn thường xuyên xảy ra, không cần hỏi cũng biết là có tay chân trong bộ phận tài liệu ngấm ngầm giở trò.
Lục Huyền Lâm cũng không hỏi thêm nữa mà chuyển chủ đề hỏi những bộ phận khác.
Lý Tang Du thầm thở phào một hơi, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một góc.
Nguyên một buổi họp đều không có việc gì cần đến cô, làm cô nghe có chút buồn ngủ, dạ dày co thắt từng đợt khiến cô không khỏi nhíu mày, cố nén cơn buồn nôn trào ra.
Chắc là do sáng nay ăn nhiều quá, giờ nghĩ lại Lý Tang Du cảm thấy thật hối hận.
Nhưng càng ngày cảm giác buồn nôn càng trở nên mãnh liệt, dù cô đã bịt chặt miệng nhưng vẫn không tránh được vang lên một tiếng rất nhỏ lọt qua khe hở: “Ọe…”
Lục Huyền Lâm đang chỉ đạo mọi người cũng ngay tức khắc dừng lại, tầm mắt nhanh chóng chuyển lên người cô.
Lấy Lục Huyền Lâm làm gương, tất cả cán bộ phụ trách các bộ phận cũng nương theo tầm mắt của anh nhìn về phía Lý Tang Du.
Lý Tang Du lập tức lấy lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
Thật là, phòng hội nghị rộng như vậy lại thêm tiếng người xì xào nữa, vậy mà tiếng động nhỏ xíu của cô cũng có thể lọt vào tai anh, anh cầm tinh con chó sao?
Dạ dày lại tiếp tục cuộn trào một lần nữa, khiến cô không kiềm chế được làm một động tác muốn nôn nhưng lại cố nuốt xuống.
Vẻ mặt Lý Tang Du trở nên tái xanh, Lục Huyền Lâm thấy vậy cau chặt