CHƯƠNG 172
Ngày đó cô không biết mình quay về thế nào, chỉ biết trong lòng khó chịu muốn chết.
Ký ức dần khép lại, Lý Tang Du ngồi xuống, đặt bó hoa cúc màu vàng xuống trước bia mộ.
Không biết từ khi nào mưa bắt đầu rơi xuống.
Giọt mưa rơi xuống mặt và mắt nhưng cô vẫn không quan tâm.
Tất cả đều là lỗi của cô, từ lần đầu tiên cô gặp Lâm Bách Thần đã sai lầm. Nhưng bây giờ hối hận thì có ích sao? Mấy năm nay áy náy vẫn luôn tra tấn cô, không có thuốc giải, không có cách nào khác, cô chỉ có thể chịu đựng nỗi đau khổ này.
Nước mắt và nước mưa hòa vào nhau cùng rơi xuống.
Khóc là cách duy nhất để cô trút nỗi lòng ra ngoài vào lúc này.
Không có người kể lại, không có ai hiểu cô, cô chỉ có thể dùng tiếng khóc để kể ra.
…
Bây giờ vẫn là buổi sáng, sắc trời lại tối đi.
Mưa to tầm tã bao phủ khắp thành phố, thỉnh thoảng có tiếng sấm sét vang lên.
Sau khi Lục Huyền Lâm tiễn Quách Sướng đi, từ khi trời bắt đầu mưa thì anh có chút không yên tâm, anh dứt khoát đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn tia chớp lóe lên trên bầu trời thì không khỏi hoảng hốt.
“Minh, lúc cô ấy ra ngoài có mang theo dù không?” Ánh mắt Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
“Hả? Anh nói ai?” Minh đứng bên cạnh không hiểu ra sao.
Lục Huyền Lâm nhìn nước mưa, khi cô ra ngoài chỉ mặc váy màu trắng, hai tay trống trơn: “Cậu nhanh chóng điều tra xem khu vực thành đông có mưa hay không?”
“Hả…” Vẻ mặt Minh vẫn mờ mịt, sao anh ta không hiểu ông chủ đang nói chuyện gì cả?
Sắc mặt Lục Huyền Lâm bỗng nhiên trầm xuống, hét to nói: “Nhanh chóng điều tra!”
“Vâng!” Lúc này Minh mới lấy lại tinh thần, lấy điện thoại