Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 201


trước sau

CHƯƠNG 201


“Phải, tôi bị cô ấy mua chuộc rồi, cô ấy rộng lượng như thế, suy nghĩ cho cấp dưới như thế, tôi vừa nói muốn lấy lại cô ấy đã trả lại ngay cho tôi, một cô gái như vậy, có lý nào tôi không bị mua chuộc?” Hôm nay Minh đã quyết tâm bất chấp, không sợ chết nói ra hết lời trong lòng.


Lục Huyền Lâm híp mắt lại: “Còn gì nữa không?”


“Có, đương nhiên là có, ông chủ, không thể bắt nạt người khác như vậy, sẽ khiến người khác xem thường, cô ấy chỉ là một cô gái…”


“Ai khinh thường? Cậu à?”


“Đúng vậy, chính là tôi, mặc dù tôi chả là cái gì cả, nhưng tôi là một người đàn ông, là một người đàn ông chân chính, dù hôm nay anh có trừ tiền lương của tôi thì tôi cũng muốn nói hết lời trong lòng.”


“Cậu cho rằng chỉ đơn giản là trừ tiền lương thôi sao?” Lục Huyền Lâm cho anh ta một ánh mắt cậu là kẻ đần.


“Vậy… còn gì nữa? Không phải là đuổi việc tôi chứ?” Nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng thế này, khí phách hùng hồn như tráng sĩ của Minh nhanh chóng bay biến, anh ta lập tức phát hoảng.


“Cậu nghĩ sao?”


Lục Huyền Lâm xưa nay vẫn chuyên quyền độc đoán, ai dám phản kháng thì xử người đó, đây là tác phong nhất quán của anh từ trước tới giờ.


“Ông chủ… Tôi chỉ là nhìn không nổi…” Minh mồ hôi ròng ròng.


“Lý Tang Du hứa gì với cậu? Đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của cô ta sao?”


Lục Huyền Lâm không ngờ rằng Lý Tang Du không chỉ vẻ ngoài có sức hấp dẫn mà ngay cả nhân cách cũng có sức hấp dẫn như vậy, chỉ mấy phút đã giải quyết xong một cấp dưới trung thành của anh.


“Ông chủ, cô Lý không mưu mô thế đâu, cô ấy nói là tùy anh muốn tặng ai thì tặng, cô ấy không quan tâm, tôi muốn cô ấy nhận nhưng cô ấy cũng không nhận, bây giờ trả lại cho anh, cô ấy còn chưa mở hộp.”


Cô không quan tâm? Đây là không coi

trọng anh sao?


Lục Huyền Lâm bị Minh làm cho giận điên lên đột nhiên bị những lời này làm thay đổi tâm trạng, anh nhìn chiếc hộp trong tay Minh, nhíu mày: “Cô ta thật sự không muốn nhận chiếc điện thoại này?”


“Thật sự không muốn.” Minh mở hộp ra, trên điện thoại không có lấy một dấu vân tay, có thể thấy là Lý Tang Du thực sự chưa từng sờ vào.


Lục Huyền Lâm cảm thấy thật mất mặt, một chiếc điện thoại anh coi trọng, còn cố ý muốn lấy lại, ở trong mắt cô lại chẳng đáng gì, thành ra càng làm nổi bật sự nhỏ mọn của anh.


Cô thế này là hạ thấp anh đây!


“Cầm nó…” Hai chữ “đi vứt” đã lên đến miệng lại bị Lục Huyền Lâm nhịn xuống, dù gì cũng là điện thoại đôi, lại còn là phiên bản limited khiến anh hơi tiếc: “Cất đi cho tôi, bị hư hỏng gì thì tôi tìm cậu tính sổ.” Dứt lời đã quay đi luôn.


Nhìn bóng lưng ông chủ nhà mình, trong đầu Minh lại tiếp tục xoay mòng mòng với vô số thắc mắc.





Khu nghỉ ngơi dù không giống như mấy tòa cao ốc chọc trời nhưng cũng có ba tầng, chỉ ba tầng thôi mà cũng có thang máy.


Một đám người dẫn Lý Tang Du đi vào thang máy, chưa tới một phút đã lên tầng hai, lúc cửa thang máy mở ra, bên ngoài cũng có một đoàn người đang đứng chờ.


Đoàn người này cũng giống như cô, đi đầu cũng là một người phụ nữ dáng vẻ kiêu ngạo được một đám người vây quanh.


Quần áo, thậm chí là trang sức trên người người phụ nữ này đều được chế tác bởi chuyên gia, có thể thấy là thân phận của người này không hề tầm thường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện