Đây là bức tường để cô tự bảo vệ mình, sau khi mẹ ruột qua đời thì nó đã được dựng lên, tất cả buồn vui hờn giận, yêu hận tình thù đều nằm trong bức tường này, người ngoài không thể nào nhìn thấy được.
Vào ngày Lý Uyển Khanh thử áo cưới, cô một mình trốn trong lầu các nhỏ, ghen tị đến mức muốn giết người.
Đặc biệt là câu nói trước khi rời khỏi nhà của Lý Uyển Khanh : “Tôi sắp được mãi mãi ở bên hoàng tử bạch mã của tôi rồi, chị hâm mộ không? Nhưng tất cả đều phải cảm ơn chị, chị chính là ván cầu của tôi! Nếu không nhờ chị, tôi cũng không có cơ hội thu hút sự chú ý của anh ấy.
”
Cô đỏ mắt hét to: “Chúc cô biến mất trong hạnh phúc của mình!”
Không ngờ câu đó lại bị cô nói trúng!
Nghe nói Lý Uyển Khanh trên đường đang lái xe gặp tai nạn giao thông, lao xuống cầu, rơi xuống một con sông cạn, xe bị nổ, người cũng mất tích, cô không biết nên vui vẻ hay sợ hãi.
Sau chuyện này mới biết phanh xe không nhạy dẫn tới tai nạn giao thông, Tiêu Hà vừa gặp cô đã tát cô một cái, chất vấn cô tại sao phải hại Lý Uyển Khanh.
Vừa khéo lời này bị Lục Huyền Lâm vừa chạy đến nghe thấy, vì thế, cô đã trở thành kẻ khiến Lý Uyển Khanh mất tích.
Nhìn vẻ hung ác trong mắt Lục Huyền Lâm, cô không biết nên giải thích sự trùng hợp bất ngờ này thế nào.
Đến tận bây giờ, cô mới hiểu đây là sự trút giận và trả thù của Tiêu Hà với mình, bà ta mất