Lý Tang Du không quan tâm đẩy xe đẩy đi vào thang máy.
Nhìn con số trên thang máy ngày càng giảm xuống, tâm trạng của cô cũng như rơi xuống vực thẳm.
Lúc này Lục Huyền Lâm nên vui vẻ nhỉ, một mũi tên trúng hai đích rồi!
Vừa chọc giận cô, vừa khiến cô nổi tiếng luôn.
Sau khi đi xuống mấy tầng, hai người phụ nữ trung niên rời khỏi thang máy, còn không ngừng quay đầu nhìn cô mấy lần, vừa nói nhỏ với nhau vừa rời đi.
Mặt thang máy làm từ thép không gỉ phản chiếu đôi mắt ửng đỏ của Lý Tang Du : “Lý Tang Du , mày vô dụng như thế sao? Không phải chỉ là mấy lời đồn nhảm thôi ư, không được khóc!”
Thang máy từ từ dừng lại.
Cô dùng sức chớp mắt, giấu đi nước mắt, hít sâu một hơi đi ra khỏi thang máy.
Đi vào bộ phận tổng vụ, chào đón cô là đủ loại ánh mắt hâm mộ và ghen tị.
Cô vừa đi vào, những người khác đang nhỏ giọng bàn tán lập tức dừng lại, vờ như không có chuyện gì bắt đầu làm việc của mình.
“Chị Du, xong chuyện nhanh thế à?” Trần Hân Dư hỏi với giọng điệu châm chọc, không ngừng đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới trên người Lý Tang Du.
“Đương nhiên, không phải chỉ là đổi bình nước thôi sao.
” Lý Tang Du không ngốc, đương nhiên hiểu hàm ý trong câu nói của Trần Hân Dư.
Nếu Trần Hân Dư muốn nhìn thì cứ cho cô ta nhìn thoải mái.
Lý Tang Du nét mặt bình thường, quần áo chỉnh tề, không thở mạnh, mặt không đỏ, trông thế nào cũng không giống dáng vẻ vừa mới làm chuyện kia.
“Đúng là lợi hại, chắc chắn là có kinh nghiệm sa trường rồi.
” Trần Hân Dư dời mắt đi, nói chuyện càng lộ liễu hơn.
Lý Tang Du thầm cười khẩy, không giải thích gì quay lại bàn của