Nói thế nào thì Lý Tang Du cũng là một nhóm trưởng.
Muốn nhóm trưởng lau váy cho người ta, quá lừa người.
Cô ấy chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ, lau thì lau, cũng không có chuyện gì lớn.
“Tôi bảo cô sao?” Giọng điệu Lục Huyền Lâm lạnh như băng.
Lý Tang Du kéo Triệu Nguyệt Sương lại.
“Tranh thủ thời gian đi, sắp đến giờ rồi.
Nếu tôi ra sân khấu muộn, tôi cũng không gánh chịu nổi hậu quả đó đâu.” Mộ Nhã Kỳ nói xong còn cố ý nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Lý Tang Du đi về phía Mộ Nhã Kỳ với vẻ mặt thản nhiên.
Cô biết anh cố ý, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều cố ý, sao cô còn phải tức giận chứ?
Trương Ngọc ở bên cạnh ngồi xổm xuống, lặng lẽ kéo một sợi dây điện bên cạnh.
“Bịch!” Lý Tang Du bị vấp chân ngã xuống đất.
Từ đầu gối truyền đến cám giác đâm thấu tim.
“Ha ha ha ha…”
Xung quanh đều là những tiếng cười to.
Chỉ có mắt Triệu Nguyệt Sương đỏ hoe, thiếu chút rơi nước mắt.
Cô ấy vừa định tới đỡ Lý Tang Du, lại bị ánh mắt của cô ngăn lại.
Lúc này, ai giúp cô, người đó sẽ gặp xui xẻo.
Cô không muốn để cho Triệu Nguyệt Sương trở thành mục tiêu công kích giống như cô.
Cô đứng lên, nhìn thoáng qua đầu gối bị trầy da, lộ ra một mảng thịt đỏ thoạt nhìn còn rất lớn.
Lục Huyền Lâm cũng nhìn thấy.
Anh nhíu mày, kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhưng anh đã ra lệnh, nếu rút lại thì có vẻ không thỏa đáng lắm, anh đành phải dời mắt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.
Lý Tang Du từ dưới đất bò dậy, cả người dính đầy bụi, quần áo càng