Chính xác hơn là vì quá tò mò.
“Vậy tôi sẽ xem nó thành một lời khen ngợi!”
“?”
Lý Tang Du nhất thời không hiểu ý anh ta.
Cô nghĩ một lát mới chợt hiểu ra.
Anh ta căn cứ vào hành vi của cô để nói lời này.
Người đàn ông có thể khiến cho một người phụ nữ nhìn chăm chú, không phải quá xấu thì chắc chắn là rất đẹp rồi.
Rõ ràng, anh ta là trường hợp sau.
Lý Tang Du thoáng cong môi, đột nhiên muốn cười.
Thời Nhiên Phong là một người thú vị, ở cùng với anh ta, sự hiu quạnh và mệt mỏi trong lòng cô bất giác đã chữa khỏi.
Cô vốn là một người có tính cách tùy tiện, hờ hững với mọi thứ, từ sau khi đứa trẻ mất đi, lại thêm một loạt những đả kích kia đã thiếu chút nữa đánh bại sự lạc quan của cô.
Nhưng giờ phút này, Thời Nhiên Phong đã cho cô một liều thuốc tốt.
“Cảm ơn!” Lý Tang Du đột nhiên thốt ra một câu mà chỉ có bản thân cô mới hiểu được.
Thời Nhiên Phong nhíu chân mày, dường như hiểu rõ ý của cô, thoáng nở nụ cười.
Hai người đều ăn ý không nói thêm gì nữa.
Lý Tang Du ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính xe với tâm trạng rất tốt.
Chiếc xe vẫn luôn duy trì một tốc độ đều đặn khiến người trong xe không cảm thấy xóc nảy gì, nhưng phong cảnh ngoài cửa kính lại nhanh chóng lùi về sau, có thể thấy được tốc độ xe không chậm, con đường này cũng rất bằng phẳng.
Nhìn địa hình, nơi này đã tiến vào khu vực tư nhân, không có người và xe nào khác.
Lý Tang Du từng nghe nói gia tộc Thời Thị nổi tiếng thế giới nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thật sự tiếp xúc đến.
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, cảnh vật phía ngoài cửa kính đã ngừng