“Lập tức ra ngay.
” Lục Huyền Lâm là mượn cớ về lấy đồ, xem thử Lý Tang Du có về nhà không.
Không ngờ lại không có.
Người phụ nữ này bị thương đầu gối không ngoan ngoãn ở trong nhà, còn dám lén hắn đi ra ngoài gặp đàn ông, đợi anh về xem anh xử lý cô thế nào.
Lục Huyền Lâm vội vàng đi ra khỏi biệt thự.
…
Nhà cũ nhà họ Lục.
Việc Mộ Nhã Kỳ đến tựa như viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo thành những đợt gợn sóng.
Mọi người đều ra ngoài nói chuyện với nhau.
“Ông nội, nghe nói ông bị bệnh nên Tiểu Kỳ cố ý đến thăm ông đấy.
” Mộ Nhã Kỳ ngồi bên cạnh ông cụ Lục, làm nũng tựa như trẻ con.
Nhà họ Mộ và nhà họ Lục qua lại mấy đời, con cháu hai nhà cũng chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn.
“Tiểu Kỳ đúng là ngoan, còn nhớ đến người ông này.
” Ông cụ Lục vì chuyện Lý Tang Du “phá bỏ” đứa bé mà bị bệnh mấy ngày mới đỡ hơn một chút.
“Tiểu Kỳ, mấy năm không gặp, cháu ngày càng giống mẹ rồi, năm đó mẹ cháu là hoa khôi của trường bọn dì đấy.
” Mẹ Lục hiền từ nói.
Được khen như vậy, Mộ Nhã Kỳ vô cùng vui vẻ, ngọt ngào đáp lời: “Dì cũng ngày càng trẻ, da còn đẹp hơn da cháu nữa.
”
“Xem cái miệng nhỏ nhắn của cháu kia, nói chuyện ngọt như mật vậy.
” Mẹ Lục được nịnh nọt đến cười tươi rói.
“Hầy, năm đó cháu còn quá nhỏ, nếu không đã để Huyền Lâm cưới cháu làm vợ rồi.
” Mẹ Lục tỏ vẻ tiếc nuối.
Nghe thấy lời này, mắt Hà Thất Thất sáng lên: “Bây giờ cũng không muộn mà, dù sao Lý Tang Du cũng không sinh con, ly hôn cho rồi, để anh cưới Tiểu Kỳ tốt biết bao!”
Mộ Nhã Kỳ vội nói: “Không thể làm thế, sao tôi có thể phá hoại gia đình của anh Lục