Ngồi chờ một buổi tối, anh muốn tìm ra bóng dáng kia, muốn tìm thân phận của người cùng hợp tấu dương cầm với Lý Tang Du, kết quả không thu hoạch được gì.
Không phải anh không có khả năng và quan hệ, mà là tư liệu có thể tra được quá ít, gần như bằng không.
Một cái bóng có thể có tác dụng gì chứ?
Người đàn ông tối qua anh gặp, anh không chụp được hình của người đó.
Dưới tình huống không có gì cả, lấy cái gì để thăm dò?
Phái người tìm người quay video trong tin tức, nhưng lại không tìm được người.
Cuối cùng anh chỉ có thể nằm trên sofa, mở to đôi mắt, vừa đếm cừu vừa chờ cửa mở.
Nhưng cho đến hừng đông, tiếng cửa mở tầm thường không thể tầm thường hơn kia lại không xuất hiện lấy một lần.
Ngày qua là tin nóng về Lý Tang Du, sáng hôm nay những bức ảnh thân mật của Mộ Nhã Kỳ và một người đàn ông nhanh chóng lan tràn trên tạp chí và các trang báo mạng với tốc đổ như lửa cháy lan tràn ra đồng cỏ.
Nhưng chung quy chỉ có hình ảnh Mộ Nhã Kỳ là rõ ràng, về phần người đàn ông mà Mộ Nhã Kỳ kéo, bọn họ không tìm được một hình ảnh nhìn rõ mặt nào cả.
“A, hôm nay thật im lặng!” Một giọng nói quen thuộc truyền vào khi cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Người vừa bước vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Oa,