“Tôi sẽ điều tra ra.
” Tối hôm qua, lần đầu tiên Lục Huyền Lâm hiểu được cảm giác chờ đợi.
Hai năm này, không biết bao nhiêu ngày đêm anh không về nhà, còn cô đợi anh bao nhiêu ngày đêm.
Lần đâu tiên có cảm giác cô đơn, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được cảm giác cô đơn này.
Hôm nay nếu không phải dạo gần đây anh hay chạy đến phòng tư liệu thì e rằng Lý Tang Du lại chạy thoát khỏi tay anh rồi.
“Anh tra đi!” Lý Tang Du giãy giụa thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, tựa như con gà con đấu lại diều hâu, sức lực của cô hoàn toàn không đủ dùng.
Lục Huyền Lâm mở cửa ra.
“Rầm rầm” đám người chồng lên nhau nghe lén lập tức ngã xuống.
Mọi người xấu hổ, nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
“Mọi người đều nghe cả rồi, canh chừng Lý Tang Du cho tôi, nếu cô ấy mất tích, tất cả các người cũng cút đi, toàn bộ vào danh sách sa thải, ai cũng đừng mong sống được ở thành phố A.
”
Cái gì?
Bây giờ nhân viên phòng tư liệu giống như châu chấu trên cùng một dây thừng, có điều lượng châu chấu hơi nhiều so với dây.
Lý Tang Du nghe vậy thì ngây người: “Lục Huyền Lâm, sao anh lại độc tài như