Editor: Esley
Lục Kiến Chu thẳng tay ném Niên Niệm Thi lên giường, áp lên người nàng, chóp mũi chạm phải chóp mũi nàng, căm tức nhìn nàng.
"Ngươi muốn làm gì. . ." Niên Niệm Thi không nghĩ tới nàng sẽ bạo lực như vậy, tay bị bóp đến đau, nàng được nuông chiều từ bé, chưa từng bị ai đối đãi không thương tiếc như thế này, ''Ngươi đứng dậy cho ta...''
Lục Kiến Chu nghe được lời này, lại càng dùng thêm chút khí lực, đè nàng lại, nóng nảy bất an gầm thét lên: "Niên Niệm Thi, ngươi nghe kỹ cho ta! Ngươi là của ta!"
Lời nói bá đạo này, lại khiến Niên Niệm Thi ấm lòng, quên mất đau đớn trên tay, ngữ điệu cũng có chút ôn hòa lại: "Ta đương nhiên là của ngươi. . ."
"Ngươi. . . Ngươi không sao rồi?'' Khí diễm của Lục Kiến Chu cứ như vậy bị ép xuống trong nháy mắt.
Kỳ thật ngay từ đầu Niên Niệm Thi căn bản đã không sao, sau khi nhận được phóng thích, nàng ngồi dậy, hoạt động khớp tay bị bóp đến đau, "Đại khái là sức mạnh của ái tình đi. . . Ngươi nhìn xem, ta quả nhiên là rất thích ngươi."
"Thật xin lỗi." Đây là lần thứ hai Lục Kiến Chu nói với Niên Niệm Thi ba chữ này.
''Sao lại xin lỗi?'' Niên Niệm Thi kỳ quái nhìn nàng, khi nàng vén mái tóc trên trán Lục Kiến Chu ra, mới phát hiện một dòng nước mắt trong suốt đang liên tục không ngừng rơi xuống, ''Sao ngươi lại khóc?''
"Thật xin lỗi. . . bây giờ mới đi cứu ngươi. . . Là ta vô dụng." Lục Kiến Chu nói xong, càng khóc lớn hơn nữa, "Ta chỉ là do tức giận mà thôi, rõ ràng buổi sáng ngươi còn nói với ta, sẽ không trúng cổ, rõ ràng ngươi đã nói, sẽ chỉ cười với một mình ta, rõ ràng ngươi còn nói, muốn ở cùng ta, không rời không bỏ... Thế nhưng... Thế nhưng ta vừa tiến cung có nửa ngày, vừa về đến nhà ngươi đã không nhận ra ta... Ngươi biết không? Ta thật sự rất sợ, rất sợ ngươi cứ như vậy không để ý tới ta.... nhan sắc ta kém hơn so với Lật Cơ, cũng không biết làm sao câu dẫn ngươi, ta luôn luôn tự cho là đúng, không biết ngươi tốt, tùy ý chà đạp tình cảm của ngươi, cho rằng ngươi thích ta là chuyện đương nhiên, tận đến khi mất đi, mới biết được di thất mỹ hảo*, ta...''
*di thất mỹ hảo: thứ đánh mất là thứ tốt đẹp nhất.
Lòng Niên Niệm Thi như bị thắt chặt, vỗ nhẹ lưng của nàng an ủi: "Được rồi, ta biết rồi, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa. Lục Kiến Chu, ngươi biết không? Thứ tình cảm hiện tại ngươi đang cảm nhận, trước đó ta đã từng cảm nhận vô số lần, trước kia khi ngươi không thích ta, đã làm rất nhiều chuyện khiến ta chán ghét ngươi, đi tư hội thanh mai trúc mã, đi thanh lâu cùng Niên Diệp, ở trước mặt mọi người nhục mạ ta, không để ý tới thân phận quận chúa của ta, khi dễ ta, giúp đỡ mẹ ngươi không cho ta sắc mặt tốt, lời đã nói xong cũng không tính, câu tam đáp tứ*, vận đào hoa rực rỡ, lại còn nạp thiếp, thế nhưng ngươi biết không? Những điều này cũng không sánh bằng việc ngươi không dám nhìn thẳng vào ta, khiến ta khổ sở. Cho nên Lục Kiến Chu, ngươi có thể vũ nhục ta, hận ta, nhưng tuyệt đối không được không để ý tới ta.''
* câu tam đáp tứ: trêu hoa ghẹo nguyệt
"Ta. . ." Lục Kiến Chu ngẩng đầu nhìn nàng, thiên ngôn vạn ngữ đều như xương cá mắc vào cổ họng, "Thật xin lỗi. . ."
"Về sau cũng không cần nói xin lỗi với ta...'' Niên Niệm Thi lại cười nói, hôn lên trán của nàng một cái, trong tâm lặng lẽ bồi thêm một câu, cái người ta muốn nghe chính là [ta yêu ngươi], ngươi làm sao lại không hiểu đây? ''Bất quá ngươi làm sao lại vô dụng như vậy, nam nhi không dễ rơi lệ. Ta đây không phải vẫn khỏe sao?''
"Ta vốn cũng không phải là nam nhi!" Lục Kiến Chu lau khô nước mắt, trên mặt đỏ ửng thành một mảnh đầy khả nghi, ''Ta cũng không phải bởi vì cái này mà khóc...''
''Thế vì sao ngươi khóc?'' Niên Niệm Thi vừa hỏi xong, Lục Kiến Chu đã ra một bộ dáng anh dũng hy sinh, nắm tay của nàng dứt khoát đặt ở trên 'ván giặt đồ'* của mình.
* ván giặt đồ: bên trung là ván giặt đồ, bên Việt Nam là LCD màn hình phẳng ạ....
Niên Niệm Thi:
"(σ'・д・)σ "
Lục Kiến Chu: "Mặc dù ngươi đã khỏe, nhưng dược hiệu khẳng định vẫn còn chưa được thanh trừ, tới đi! Mặc dù nghe đồn lần đầu sẽ rất đau, nhưng mà ta đã chuẩn bị xong!''
Trong đầu Niên Niệm Thi vòng vo đường núi mười tám ngã rẽ mới hiểu rõ Lục Kiến Chu đây là muốn làm gì: ''Là ai nói với ngươi 'giải dược' chi pháp này a?''
"Ừm, ngươi không nên trách bà bà, bà bà cũng là vì muốn ngươi khỏe mạnh, ta nghĩ thông suốt rồi, chúng ta xem như đã là phu thê, làm những chuyện này cũng không ảnh hưởng toàn cục, mặc dù ta còn chưa biết phòng trung chi thuật* giữa nữ với nữ là như thế nào, nhưng mà ngươi nhất định biết, tới đi!'' Lục Kiến Chu nói xong, cứng đờ nằm ở trên giường nhắm mắt lại, "Nhẹ tay chút, ta vẫn là rất sợ đau."
*phòng trung chi thuật: thuật giường chiếu
''Đúng là già mà không nên nết....'' Niên Niệm Thi rút tay lại, âm thầm mắng, "Ai bảo bà nhiều chuyện...''
''Sao ngươi có thể nói bà bà như vậy...'' Lục Kiến Chu thấy nàng còn chưa chịu ra tay, yếu ớt ngồi dậy, kéo y phục của nàng nói, ''Vậy ngươi có làm hay không a...''
"Cho nên ban nãy ngươi bởi vì cái này mà khóc?'' Mệt cho mình còn tưởng tên đầu gỗ Lục Kiến Chu này đã được khai thông, rốt cuộc cũng biết mình sau khi gả tới đây trong lòng khó chịu cỡ nào, thế mà hóa ra là vì phải ''Hiến thân'' cho mình mà khóc thút thít a!
Lục Kiến Chu nhăn nhăn nhó nhó nói: ''Không phải đâu... Người ta nhưng vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ, cái gì cũng đều chưa chuẩn bị xong, lại phải đem thứ quang trọng như vậy dâng hiến cho ngươi....đương nhiên là rất sợ...''
"Lục Kiến Chu, ngươi thích thì hiến không thích thì thôi! Hợp thì lấy! Cho ta mà ngươi còn ủy khuất!'' Niên Niệm Thi lần này thật sự bị chọc tức đến sôi máu, nằm xuống đưa lưng về phía nàng.
''Này...'' Lục Kiến Chu kéo nàng một hồi, cũng không có phản ứng.
''Thế ngươi có làm hay không a...'' Nàng lại kéo thêm một chút, vẫn không có động tĩnh gì.
''Bỏ hả? Đi ngủ?'' Cuối cùng kéo thêm một lần, cũng không nhúc nhích tí nào...
''Phù...'' thanh âm cây nến bị thổi tắt, Lục Kiến Chu vừa nằm xuống, Niên Niệm Thi lúc đầu luôn đưa lưng về phía nàng trở mình, trong bóng tối đột nhiên chủ động ôm cổ Lục Kiến Chu, đầu tựa vào cổ của nàng hà hơi nói, "Ừm, đi ngủ!"
=======================
Từ sau phong ba về túi vải, phía Lật