Editor: Esley
Thỏa mãn khi nhìn thấy tấm lưng người nọ xác thực cứng ngắc lại đôi chút, Niên Niệm Thi ở một bên cẩn thận từng li từng tí tới gần, chân trần chạm phải vũng nước đọng băng lãnh trên sàn nhà, mát lạnh đến khiến nàng run run nhè nhẹ, "Thật là ngươi sao? Nếu như đúng vậy, trong khoảng thời gian này ngươi kỳ thật chưa từng bỏ rơi ta? Vẫn luôn ở bên cạnh ta? Đã như vậy vì sao không nói với ta chứ? Ngươi cũng nhìn thấy...ta vẫn luôn nhớ tới ngươi...''
Bầu trời đột nhiên giáng xuống một đạo thiên lôi, Niên Niệm Thi sợ hãi rụt về phía sau, "Ngươi qua đây nói cho ta biết.... Ta sợ sét đánh."
Nhưng tấm lưng kia vẫn không chịu động đậy.
Niên Niệm Thi cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn phải lấy dũng khí đi tiếp mấy bước về phía trước.
"Ầm ầm!" Lại một đạo thiên lôi kinh người giáng xuống, Niên Niệm Thi hoảng sợ ôm lấy cánh tay rồi ngồi xổm xuống đất trong nháy mắt.
"Ta không phải Lục Kiến Chu." Người phía trước không hề thấy cảnh này, chỉ tự trách bản thân tại sao lúc cần quyết đoán mà lại không quyết đoán, rõ ràng là bản thân nàng muốn buông tay, nhưng lại không thể buông tay một cách triệt để, không ngừng tự thôi miên chính mình, chỉ nhìn thêm một ngày, một ngày nữa thôi, hôm nay là ngày cuối cùng....
Sau đó lại lôi thôi vòng vo đầu ngựa trở về, không thể rời bỏ nàng dù chỉ một giây...
"Ta. . . Ta thật sợ sét đánh . . ." Niên Niệm Thi run rẩy, nhưng lại cố gắng bước đến bên bóng lưng kia, dẫu vậy tấm lưng nọ sao quá đỗi xa xôi, sao nàng vươn tay mãi vẫn không thể chạm đến được,, "Lục Kiến Chu. . . Ngươi qua đây được không? Ta thật không dám đi qua. . . Ta. . ."
"Ầm ầm!"
"A —— "
"Niệm Thi!" Đạo sấm vang rền này vừa bổ vào giữa hai người, nghe thấy Niên Niệm Thi kêu thảm, Lục Kiến Chu lại bất chấp tất cả, phi bôn qua ngồi xuống ôm lấy nàng, '' "Đừng sợ, ta ở chỗ này bồi. . ."
Khăn che mặt bị thấm ướt rốt cục cũng bị người nọ tháo mất, Niên Niệm Thi tràn ngập kinh hỉ và mong đợi ngẩng đầu ngước nhìn dung nhan vẫn luôn khiến nàng thất điên bát đảo, cánh tay mảnh khảnh vừa vươn lên, bầu trời lại lóe lên một đạo thiên quang, nhấn chìm âm thanh nàng vừa thốt ra '' Kiến Chu....''
Mặc dù chỉ lóe lên liền biến mất, nhưng Niên Niệm Thi vẫn rất thất vọng khi thấy rõ gương mặt nọ là Lục Thập Thất...
"Ngươi lại gạt ta. . . Ta về sau cũng không tin ngươi nữa!" Lục Kiến Chu thấy Niên Niệm Thi còn có thời gian tháo khăn che của mình, thật uổng công nàng lo lắng! Trong lúc tức giận liền buông tay xuống.
Thế nhưng Niên Niệm Thi cũng không có ý định đứng lên, dường như đã bị đả kích hoàn toàn, trực tiếp ngã xuống mặt đất ướt nhẹp nước mưa
Lục Kiến Chu dọa sợ, tranh thủ thời gian ôm nàng lại, khiến cả người cũng lấm lem bùn, "Niên Niệm Thi, ngươi bao lớn rồi mà còn ở đây làm nũng không chịu tự mình đứng lên?!''
Trong cơn mưa như trút nước vô tận, Lục Kiến Chu chẳng thấy người trong lòng có chút động tĩnh nào, chỉ thấy thân nhiệt nàng mỗi lúc một lạnh hơn, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lục Kiến Chu dời bước, vội ôm nàng về phòng.
Nép trong lòng nàng, Niên Niệm Thi co người run lẩy bẩy, khăn tắm trong suốt trên người cũng bám sát vào da thịt, phác hoạ ra dáng người yểu điệu, cộng thêm gương mặt ửng hồng bởi vì phát sốt, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng huyết khí cuồn cuộn...
Lục Kiến Chu nuốt một ngụm nước bọt, đặt nàng xuống giường, cũng không biết nàng có nghe hay không, "Niệm Thi, ngươi chờ ở đây, ta đi gọi đại phu đến!"
Niên Niệm Thi giống như mơ hồ không rõ, vẫn kiên nghị nắm lấy y phục của nàng không có ý định buông tha, ''Đừng đi.... Đừng rời bỏ ta . . ."
"Ngươi ngoan đi. . Ta không đi lâu đâu, ta chỉ đi mời lang trung tới, lập tức quay lại...'' Lục Kiến Chu vén mái tóc dính trên gương mặt nàng, vừa an ủi vừa rút ra khỏi tay nàng.
"Ngươi gạt ta. . . Lần trước ngươi đến Sở Châu, cũng nói sẽ trở về...'' Niên Niệm Thi nói mớ, cào lung tung lên mặt của nàng, móng tay cào tróc một đạo vết thương không lớn không nhỏ.
Lục Kiến Chu bị đau, vội rụt về sau, Niên Niệm Thi nắm lấy y phục của nàng vẫn là không có ý buông ra, cứ như vậy trực tiếp kéo rách một góc áo của nàng: ''Ngươi vừa phải thôi...''
''Nương...đừng mà...đừng...'' Niên Niệm Thi mất đi trọng tâm, càng thêm rối loạn, Lục Kiến Chu quan sát một hồi, giật mình khi biết nàng lại trúng tà.
Đau lòng tột đỉnh, thế nhưng tấm Hồng Bào kia lại không biết được để ở đâu, nàng cơ hồ đã lật tung cả căn phòng nhưng vẫn không thấy đâu, đang chuẩn bị đi gọi người, Niên Niệm Thi lại trong lúc thống khổ trực tiếp lấy tay ôm ngực ngã từ trên giường xuống đụng đầu xuống sàn đất.
Lục Kiến Chu tranh thủ thời gian chạy qua ở trước mặt nàng đặt đầu nàng gối lên trên đầu gối của mình, vừa khóc vừa nói, "Thật xin lỗi. . . Niệm Thi. . . Đều do ta không tốt, ta không nên trở về, ta lại hại ngươi thành bộ dáng này... Ta nên nhẫn tâm hơn, vừa rời đi liền mất hồn mất vía, ta quá dung túng chính mình, đều là lỗi của ta... Ngươi kêu những ác ma luôn tra tấn ngươi, buông tha ngươi đi, muốn trừng phạt thì hãy đến trừng phạt ta, tất cả mọi tội lỗi đều do ta, ta...''
"Nương —— Đừng..." Người trong lòng nàng lại giãy dụa kịch liệt hơn, ép nàng thẳng tới mép giường, giữa cảnh trời giông bão cùng tiếng sấm kinh hoàng, tâm Lục Kiến Chu như bị xé thành rất nhiều mảnh, cuối cùng, nàng cũng chui vào ngõ cụt, liều mạng cầu sinh, hôn lên môi Niên Niệm Thi, muốn khiến nàng an tĩnh lại...
"Ầm ầm!"
Tiếng sấm ngoài cửa sổ như cảnh cáo lại vang vọng khắp chân trời, Niên Niệm Thi cũng không hề an tĩnh lại, ngược lại còn đột nhiên có chút ác ý...
Lục Kiến Chu chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị Niên Niệm Thi cắn không chút lưu tình, nàng theo phản xạ muốn rút lui, thế nhưng thân thể Niên Niệm Thi lại run lên một chút, sau đó, một mùi máu tanh tràn ngập khắp khoang miệng của hai người...
Niên Niệm Thi tham lam hút một hơi, Lục Kiến Chu bị đau đến mức nước mắt không ngừng tuông rơi...
Thế nhưng máu của nàng giống như có tác dụng trấn an, liền dứt khoát duỗi đầu lưỡi vào khoang miệng Niên Niệm Thi lần nữa ra hiệu cho nàng cắn....
Máu của người yêu tựa như thuốc cao bổ khuyết chữa được độc vật ăn mòn thân thể.
Niên Niệm Thi không chút thương tiếc liên tục đòi hỏi...
Huyết dịch dính ướt miệng của hai người, môi, mặt, y phục, ngực, cổ, xương quai xanh, nách, chân quấn quýt lấy nhau....
==========================
Sắc trời hừng sáng, Niên Niệm Thi cảm thấy đau nhức toàn thân, bàn tay vén lấy mái tóc xanh mềm mại, nhưng có vẻ đây chẳng phải tóc nàng...
Gương mặt cũng bị một làn hô hấp nóng ấm khiến khó chịu, trong hơi thở còn vấn vương mùi vị của tội ác mang chút tàn khốc,
Nàng chịu đựng khó chịu mở mắt, thì bị gương mặt gần trong gang tấc kia làm giật nảy mình.
—— đây không phải là Lục Thập Thất sao?
Nàng chỉ nhớ rõ tối hôm qua đuổi theo người bịt mặt ra ngoài, về sau hình như có sét đánh, rồi nàng dùng một giây sống chết tồn vong kia, không phụ sự mong đợi của mọi người bóc khăn che mặt thành công, cuối cùng dưới một đạo tia chớp vội vàng thoáng qua, gương mặt đó cùng gương mặt hiện tại nặng nề chồng lên nhau...
—— không cần phải vậy chứ, đây chẳng lẽ là? Bản quận chúa cùng Lục Kiến Chu còn chưa kịp lăn trên ga giường này mà!
Quả nhiên có một cỗ đau đớn như tê liệt ập đến, Niên Niệm Thi vừa thẹn lại vừa giận, muốn một bạt tai tát vào mặt kẻ đầu têu vẫn còn đang ngủ say bên cạnh...
Nhưng lại dừng lại trước vết thương nhỏ xíu trên mặt nàng.
Chỗ này tựa như là do tối hôm qua khi Niên Niệm Thi phát bệnh, đã cào trúng mặt Lục Kiến Chu, thế nhưng giờ phút này lại không có chút vết máu nào, ngược lại giống như là...da giả?
Niên Niệm Thi kéo ra, một mảnh dán da mặt như khuôn đúc theo tay nàng mà tróc ra...
======================
Lục Kiến Chu cảm giác trên mặt ngứa một chút, thì