Editor: Điều Hòa
Beta: Cheese
Lục Kiến Chu ngày thường ỷ vào chính mình có chút ranh mãnh, rất nhiều chuyện đều là tự ý chủ trương. Hiện tại phát hiện gừng càng già càng cay mới biết hoảng sợ: "Phải làm sao bây giờ? Con thừa nhận với hoàng thượng con thật ra chính là Lục Kiến Chu có còn kịp hay không?"
Lục phu nhân lắc đầu: "Hoàng thượng vốn đã hoài nghi cái chết của Kiến Dực, nhưng bởi vì cha con chủ động cáo lão cho nên một mắt nhắm một mắt mở. Bây giờ con thọc ngang một gậy, Nghiêu vương gia ít ngày nữa khẳng định sẽ nhắc lại chuyện xưa, bàn đến việc tứ hôn. Hơn nữa con quả thật không hiểu chuyện, vì cái gì phải giả trang ca ca. Trước sau biến hóa quá nhanh sẽ khiến người trong thiên hạ nhạo báng, đến lúc đó khẳng định cho con cái tội khi quân, chính là tịch thu hết gia sản rồi xử trảm toàn gia."
Lục Kiến Chu chung quy vẫn còn là một thiếu nữ mười bảy tuổi, vừa nghe hậu quả nghiêm trọng như vậy, lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh: "Chuyện này phải làm thế nào mới tốt? Nếu để lộ ra sơ hở cho người khác phát hiện, chẳng phải là con liên lụy đến trên dưới Lục phủ sao?"
Lục phu nhân cũng trầm tư: "Hiện tại cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, con nhớ kỹ mỗi tiếng nói hành động đều phải bắt chước ca ca của con, đợi đến khi thời cơ chín muồi, cha con từ quan lần nữa. Chúng ta sẽ đi đến chỗ ẩn thân của Kiến Dực, rời xa chốn quan trường ô trọc này, cả nhà vui vẻ hoà thuận, không màng thế sự. . . . . ."
Sự việc của ngày hôm nay, nếu không phải chính mình hành động theo cảm tính thì đã không trở thành sự thật. Nghĩ đến đây, Lục Kiến Chu nhịn không được lại một phen tự trách mình.
Lục phu nhân nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng nàng, đang muốn an ủi vài câu, Thường Hoan vừa lúc đó gõ cửa nói: "Lục phu nhân, lão gia sai nô tài nhắn với phu nhân. Nói là hôm nay lâm triều, Nghiêu vương gia quả thực đã lấy lý do "Xung hỉ" khiến cho hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn. Còn nói phải nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ sính lễ, bảo thiếu gia nén bi thương mà thuận theo."
"Hành động nhanh như vậy. . ." Lục phu nhân đều có chút xấu hổ .
"Làm sao bây giờ? Nương, con là nữ nhân a, con không thể cưới vợ!" Lục Kiến Chu nắm chặt Lục phu nhân chết sống không chịu buông tay, "Ca ca đang ở nơi nào, nương mau gọi hắn trở về!"
Tuy rằng chỉ gặp qua Niên Niệm Thi một lần, nhưng không thể phủ nhận là đạo cao một thước ma cao một trượng, chính mình căn bản đấu không lại kiểu người lợi hại như thế.
Lục phu nhân dở khóc dở cười: "Lúc con bắt đầu giả trang ca ca không phải đã tính toán rất kỹ sao? Như thế nào nhanh như vậy liền hoảng sợ? Nương đã giấu ca ca của con ở một nơi bí mật, tạm thời nửa điểm cũng không thể tiết lộ. Ta sẽ tìm vài giang hồ bằng hữu hỗ trợ cho con, những nhân sĩ này đều là người âm thầm bảo hộ ca ca con lúc trước, họ rất hiểu Kiến Dực. Mấy ngày tới con hãy đi theo bọn họ học cách bắt chước ca ca của con. Đợi đến khi Niên Niệm Thi được gả lại đây sẽ nghĩ biện pháp hưu nàng nhưng cũng không thể đắc tội Nghiêu vương gia. Đến lúc đó hắn không còn mặt mũi thì sẽ không giống như bây giờ bởi vì cùng hoàng thượng đối nghịch mà lưu lại cha con ở kinh thành. Nói không chừng việc này còn có thể trợ giúp chúng ta một tay."
"Không được. . . Niên Niệm Thi kia quá lợi hại, nàng không hưu con đã là vô cùng may mắm!" Tiểu bạch thỏ Lục Kiến Chu nhớ tới hồ ly tinh Niên Niệm Thi kia, vẫn con thấy sợ hãi, "Nương vẫn nên đem ca ca đến đây đi! Con từ chối làm việc này! Thú ai đều có thể, chỉ cần không phải là nàng!"
Có lý do để tin như vậy, lần đầu tiên gặp mặt Niên Niệm Thi liền bị nàng cường hôn, trong ngày thành thân làm sao có thể đảm bảo đêm đó nàng không trực tiếp đem mình cởi hết, như vậy thân phận nữ nhi sẽ bại lộ. Hơn nữa nàng là người ca ca thích, nếu chính mình đi thú nàng thì thật là kì quái.
"Hừ, Nương biết các con quả nhiên là đã gặp mặt nhau." Lục phu nhân cười nhạt, "Ba năm trước, lúc đưa tiễn có tới nói cái gì mà cầu Hỉ Thước, chính là con giả trang ca ca ngươi đi phải không? Nương đương nhiên cũng biết quận chúa kia rất khôn ngoan sắc sảo, ca ca của con như vậy, không bị dắt mũi dẫn đi mới là lạ, cho nên càng phải cần đến con. Hơn nữa sự tình chuyển biến thành như vậy đâu trách ai được? Con không phải rất thích đem trách nhiệm ôm hết vào người mình sao? Hiện tại chúc mừng con, thành công rồi đó."
Lục Kiến Chu lần đầu tiên phát hiện mẫu thân mình phúc hắc* như thế, ngay cả thân sinh nữ nhi cũng tính kế!
(*Phúc hắc: lòng dạ đen tối)
Chính mình ăn trúng bã rồi !!!
Các ngươi quả nhiên là đại hôi lang a. . .
Nước mắt chảy ròng ròng TAT
=======================
Ngày Thành thân định là ngày bảy tháng bảy.
(Lời editor: nếu là 7/7 thì chẳng lẽ qua một năm rồi sao? Vì binh sĩ về ngày trùng cửu (9/9).
Beta: Đoạn này thật sự không hiểu ý tác giả. Nếu nói là qua một năm thì hợp lý hơn. Người xưa qua niệm rằng trong thời gian nhà có tang chế không nên tổ chức hỉ sự. Hiện tại mọi người cứ nghĩ là Lục Kiến Chu đã chết nên phải đợi mãn tang mới tiến hành cưới hỏi. Thời gian để tang cha mẹ là 3 năm, anh chị em trong nhà là 1 năm. Tuy nhiên tác giả vẫn dùng mốc thời gian "ba năm sau" thay vì 4 năm. Tóm lại, chúng ta cứ hiểu ngày thành thân và ngày trở về là cùng một năm để truyện được liền mạch.)
Lục Kiến Chu hầu như bày ra dáng vẻ văn nhược thư sinh, mà ngay cả Lục Vọng cũng bị che mắt-- Lục phu nhân biết hắn cổ hủ chính trực, cho nên lừa hắn giấu không cho biết đó là Lục Kiến Chu.
Trong ánh mắt hâm mộ ghen tị oán hận của mọi người , tân lang có phần bệnh trạng như vậy mà đoạt được đệ nhất thiên hạ mỹ nhân sao?
Vén lên hỉ khăn màu đỏ, ba năm không gặp, nàng tựa hồ đã trổ mã càng