Sau khi khóa kỹ cửa, Diêm Hàn lảo đảo lắc lư đi vào trong viện, thả xẻng về chỗ cũ.
Lúc này, một giọt máu theo cổ tay của cậu trượt xuống, trực tiếp rớt xuống đất.
"Thầy Nhan! Chị bị thương!" Cấp Trường Đông cũng học theo đám đậu nhỏ, kêu cậu là thầy.
Bởi vì trước đó Diêm Hàn không rên một tiếng, thậm chí nhăn mày cũng không, cậu lại mang áo màu đỏ sẫm, miệng vết thương không rõ ràng, cho nên không ai chú ý cậu bị thương.
Diêm Hàn cũng không việc gì mà lắc lắc tay "Vết thương nhỏ, không sao đâu, lát nữa về băng bó là được."
Mặt Cấp Trường Đông cũng dài ra.
Chảy nhiều máu như vậy còn kêu là vết thương nhỏ?!
Diêm Hàn cũng biết vết thương này có hơi sâu, kỳ thật còn đau vãi cả ra, phải nhanh nhanh xử lý.
Xem ra hôm nay không thể làm việc kiếm điểm cống hiến nữa rồi, chắc tuần sau lại đến vậy.
Cậu về phòng lấy ba lô, Cấp Trường Đông như đứa nhỏ làm sai nhắm mắt theo đuôi cậu, Diêm Hàn cứ như làm ảo thuật, từ trong ba lô lấy ra một điếu thuốc.
Đốt, hút một ngụm, cậu thỏa mãn mà phun vài vòng khói "Có đôi khi, biện pháp đối phó với đám vô lại là em phải vô lại hơn tụi nó."
"Em muốn nó sợ em, không dám trêu chọc em.
Thì em phải cho nó biết em không dễ chọc, ép em tức giận thì cái gì em cũng dám làm."
Nói, Diêm Hàn vỗ vỗ vai Cấp Trường Đông "Nhưng đầu tiên, em phải suy xét bảo toàn chính mình, đồng quy vu tận lấy ra để dọa nó thôi là được, nhưng lưỡng bại câu thương thì không phải biện pháp tốt.
Đôi khi còn bị đối thủ lợi dụng sơ hở..."
Nói còn chưa dứt lời, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một em gái ngực bự, trong tay còn cầm một cái...!chùy?
Không kịp phản ứng, em gái nháy mắt múa chùy đập lên đầu cậu!
Diêm Hàn hết hồn, đầy đầu đều là Tiểu Ngũ muốn làm chuyện xấu, nhưng cái chùy to hơn đầu người nện xuống lại chẳng hề đau đớn tí nào.
Thật rõ ràng cây chùy cũng giống như Tiểu Ngũ, đều là ảo ảnh.
Nhưng người khác nhìn không thấy, cậu lại nhìn thấy.
Mắt thấy cây chùy mấy chục cân sắp bị Tiểu Ngũ dùng hết sức nện xuống, bình tĩnh không né cũng không tránh, Diêm Hàn cảm thấy mình thật là trâu bò.
Nhưng này cũng không chậm trễ Tiểu Ngũ bạo rống trong đầu cậu.
"Tiểu Ngũ! Em muôn làm gì? Tạo phản phải không?"
"Hút thuốc! Anh dám hút thuốc!" Giọng nói Tiểu Ngũ vang lên từ miệng của em gái ngực bự, ngay sau đó cây chùy lần thứ hai đập xuống, Tiểu Ngũ nói "Hút thuốc là hành vi có hại với sức khỏe, làm da hư tổn! Sau này làn da ký chủ sẽ trở nên ảm đạm, tốc độ oxi hóa tăng nhanh, ảnh hưởng đến giá trị nhan!"
Diêm Hàn "..."
Không đúng, cái thứ đồ này trong trường cậu hút không được, trường học bắt hút thuốc rất nghiêm, cậu vất vả mới ra được bên ngoài, hút một điếu cũng không được hay sao?
"Một điếu cũng đâu ảnh hưởng bao nhiêu." Diêm Hàn còn giãy giụa lần cuối.
"Một điếu cũng không được!" Cây chùy to bự trong tay em gái lại muốn vung lên.
Diêm Hàn "Rồi rồi rồi, không hút, không hút nữa."
Tuy nói như vậy, nhưng Diêm Hàn vẫn y hệt tên vô lại, dựa vào tường hút thêm hai cái thật mạnh, hận không thể nuốt luôn điếu thuốc, chờ đến khi chỉ còn lại tàn thuốc, cậu mới di nó xuống đất.
Kỳ thật Diêm Hàn không nghiện thuốc lá, lúc cậu còn là Diêm Hàn cũng đã cai, ngày thường không nhớ đến sẽ không hút.
Chẳng qua mỗi lần đánh nhau, cứ hoạt động gân cốt xong là cậu lại muốn hút một điếu, nhiều năm như vậy, vẫn giữ lại thói quen để một bao thuốc lá bên người.
Tiểu Ngũ bị cái dáng vô lại này của Diêm Hàn dọa chết khiếp, nhưng thấy hiện tại giá trị nhan của Diêm Hàn không chịu ảnh hưởng gì, chắc cũng không trừ điểm, dù nó hận rèn sắt không thành thép thì cũng chỉ có thể bế tắc.
Em gái chỉ có thể cầm chùy đập cậu.
[Còn nữa tại sao anh bị thương! Lỡ để lại sẹo anh biết có bao nhiêu ảnh hưởng không! Trừ điểm đó! Trừ điểm!]
"Gì cơ?" Diêm Hàn ngu xuẩn chớp mắt "...!Cánh tay có sẹo cũng trừ điểm?"
[Nếu muốn hoàn thành thành tựu Mỹ, thân thể anh phải hoàn mỹ vô khuyết!] em gái trợn trắng mắt với cậu [Anh thấy mỹ nhân nào trên người có sẹo bự chưa? Mỹ nhân thì phải da như ngưng chi! Băng cơ ngọc cốt! Phải tinh xảo hoàn mỹ không tỳ vết! Hiểu không!]
Diêm Hàn "..."
Này thì không hiểu.
Cậu rất muốn hỏi chẳng lẽ không hoàn mỹ thì không đẹp sao, nhưng nghĩ lại phải coi là ai nói câu đó đã.
Cậu chỉ có một tư duy thẳng nam, nghĩ nát đầu cũng nghĩ không được tại sao có sẹo thì không tinh xảo.
Diêm Hàn cũng biết mình không cứu được, đại ca nhận mệnh, thừa nhận lúc mình vô tri còn thẳng hơn bất kỳ ai.
Đại khái là bị bộ dáng gàn bướng của cậu chọc tức, em gái dậm chân một cái, biến mất tại chỗ.
"Ấy Ngũ ca? Em...!sao lại dỗi rồi?" Tiểu Ngũ không cần cậu đuổi đã tự mình biến mất, Diêm Hàn có chút không quen, đột nhiên có chút ngổn ngang.
[Hừ.] Tiểu Ngũ hừ một tiếng tỏ vẻ không thèm để ý cậu nữa.
Diêm Hàn nín cười, còn hừ được thì không sao rồi.
Cậu dặn dò Cấp Trường Đông vài câu liền chuẩn bị rời đi.
"Thầy Nhan, chị có thể nhận em làm đồ đệ không?" Cấp Trường Đông hỏi cậu.
"Gì?"
Cấp Trường Đông mím mím môi, dựa theo suy nghĩ của nó, chỉ cần nó có thể đánh nhau được như Diêm Hàn, sau này sẽ không ai ăn hiếp nó nữa.
Chỉ là Diêm Hàn cũng phải thực chiến nhiều năm mới luyện ra được, cậu trời sinh đã có thiên phú ở phương diện này, năm đó hoàn cảnh trưởng thành ép cậu phải học tập những thứ đó.
Còn muốn cậu dạy người khác, cậu đành thua.
Hơn nữa bây giờ không như xưa, đã không còn là những năm biết đánh người thì không bị ức hiếp nữa.
Cuối cùng Diêm Hàn cũng không thu nó làm đồ đệ, chỉ để số điện thoại của mình lại cho nó, bảo nó có chuyện gì thì lập tức tìm mình.
Kỳ thật cậu vẫn không yên tâm thằng nhỏ này lắm.
Cậu dời tầm mắt của Dương Tử Huy đi, phá lá gan của nó, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không đến gây phiền toái cho Cấp Trường Đông nữa.
Nhưng cậu cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu.
Nếu cậu có cái năng lực kia, lúc còn là Diêm Hàn cậu cũng không tới mức đi làm thầy Tony Diêm.
Cuối cùng cũng chỉ biết nói người có số.
Rời khỏi viện phúc lợi, Diêm Hàn gọi điện thoại cho Lý Hồng Khinh, hỏi anh ta hôm nay có ở trường không.
"Cuối tuần này anh trực ban, cậu làm sao?" Giọng nói mơ mơ hồ hồ của Lý Hồng Khinh truyền qua điện thoại.
"Không sao, bị chút ngoại thương." Diêm Hàn nói.
Châm trễ một lát, cuối cùng là chảy không ít máu, mặt Diêm Hàn bắt đầu trắng xanh, màu môi cũng biến sắc.
Lúc không nói gì còn đem lại cảm giác mỹ nhân yếu ớt nộn nộn.
Bây giờ muốn tiết kiệm cũng không được, cậu định bắt xe về trường, đang muốn đi ra đường lớn bắt xe, phía sau đột nhiên có tiếng còi ô tô "bim bim" hai tiếng, Diêm Hàn quay đầu nhìn, một con Land Cruiser chạy tới, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đậu bên cạnh cậu.
"Lên xe." Cửa sổ ghế sau hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Kiến Lộc lộ ra.
Diêm Hàn "???"
Đầu tiên là mờ mịt một trận, sau khi phản ứng đây là viện phúc lợi thì sợ hãi cả kinh, Diêm Hàn "Sao cậu lại ở đây?!"
"..." Lâm Kiến Lộc chỉ nhìn cậu không đáp lời, lộ ra biểu tình cổ quái, có vẻ hắn cũng đang tự hỏi câu này.
Cuối cùng