Diêm Hàn sống không còn gì luyến tiếc ghé bên cạnh cửa sổ, chợt nghe thấy tiếng động cơ cực lớn, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy Lâm Kiến Lộc lái mô tô véo một cái chạy về, đằng sau còn có một con chó.
Mắt thấy mô tô của anh Đại Lâm đã dừng trước cửa biệt thự, Diêm Hàn đã ăn mặc chỉnh tề mở cửa phòng chạy vọt xuống, ở cầu thang lầu một còn đụng phải hai dì bảo mẫu lúc nãy, Diêm Hàn cúi chào hai người họ một cái, rồi chạy ra cửa lớn tìm Lâm Kiến Lộc.
Hai dì ghé lại bên cạnh nhau, đều rất hưng phấn, một người nói thầm "Đây là bạn thiếu gia mời về sao? Bao nhiêu năm lần đầu tiên thấy cậu ấy mang bạn về chơi!"
Một người khác tỏ vẻ tán đồng "Đại thiếu gia còn lo thiếu gia ở trường không có bạn, bây giờ xem ra...!Cậu ấy trưởng thành rồi."
"Mà cậu bé kia trông cũng không kém, chị thấy da cậu ấy không? Trông như véo ra sữa ấy!"
"Trên người cậu ấy nữa, thơm ngào ngạt, buổi sáng mở cửa dọa chị hết hồn, mùi dễ ngửi lắm!"
"Đúng là đứa nhỏ đáng yêu, chẳng trách thiếu gia thích."
Trong ánh mắt tươi cười của hai dì, Diêm – véo ra sữa – Hàn đẩy cửa đâm sầm vào Lâm Kiến Lộc, may mắn hai người phản ứng nhanh, trước khi đập mặt vào nhau đã kịp thời lui ra nửa bước.
Lâm Kiến Lộc sờ mũi, hỏi cậu "Sao cậu thơm vậy?"
Diêm Hàn "?"
Nâng tay mình lên ngửi, lại kéo quần áo ngửi, Diêm Hàn cảm thấy mùi này không phải mùi tinh dầu cậu thoa tối hôm qua, mà là kem dưỡng da toàn thân.
Cậu khá nhạy cảm với mùi, lúc ấy cũng thấy thơm quá, hắt xì hai cái xong liền có ý thức giấu mùi này đi, cố gắng để không ngửi thấy nữa.
Sau đó chắc là do nghe quen, cũng ngửi ngủ một đêm rồi, bây giờ không còn cảm giác gì nữa.
Mặt Diêm Hàn không biểu tình trả lời "Tối hôm qua mát xa ấy mà."
Lâm Kiến Lộc "???"
"Cái này không quan trọng, đừng nói cái này vội." Diêm Hàn sống không còn gì luyến tiến chụp bả vai Lâm Kiến Lộc "Ừ thì, chuyện tôi nói trong điện thoại cậu nghe có hiểu không!"
"Nghe hiểu." Nhắc tới chuyện này Lâm Kiến Lộc có hơi dở khóc dở cười, biểu tình trên mặt cũng hiện ra ý cười bất đắc dĩ "Là tôi sai, không sắp xếp ổn thỏa, để họ quấy rầy cậu ngủ."
"Không phải vấn đề ngủ, là vấn đề ông đây lật xe!"
Lúc nói đến cái này Diêm Hàn thò lại gần, thật cẩn thận mà hạ giọng nói.
Từ góc độ của Lâm Kiến Lộc có thể thấy hàng lông mi như bàn chải nhỏ, run run rẩy rẩy của cậu, lại thêm mùi hương trên người...!Không biết vì sao lại làm người ta liên tưởng đến búp bê Barbie tinh xảo.
"Yên tâm, họ sẽ không ra ngoài nói bậy." Lâm Kiến Lộc nói rồi kéo cậu vào trong nhà.
Lúc này một bảo mẫu bưng thức ăn cho chó đi ra cửa lớn, đi cho con chó Lâm Kiến Lộc vừa dắt về ăn, một dì khác thì đón bọn họ sang ăn sáng.
Lâm Kiến Lộc lên tiếng, nói với bảo mẫu "Tôi đi rửa tay một chút", rồi kéo Diêm Hàn đi thẳng vào nhà vệ sinh tầng một, vừa rửa tay vừa nói với cậu "Hai vị này chăm sóc tôi từ nhỏ, hơn nữa không cần biết thấy ai hay thấy chuyện gì trong nhà, họ đều không nói cho bên ngoài biết."
"...!Nghiêm khắc vậy sao?"
"Ừ."
"..."
Cái này thì Diêm Hàn không nghĩ tới.
Thế nhưng nghĩ lại chuyện mình không có ngực cũng không phải quốc gia đại sự gì, hai dì còn chẳng biết mình là ai, nhiều lắm là lúc nói chuyện với người ngoài thì nhắc tới một câu "cuối tuần thiếu gia dắt bạn trai tới chơi" thôi, ai mà nghĩ ra đó là cậu, có thể thấy sức ảnh hưởng có thể sinh ra cho mình cực kỳ nhỏ.
À, bạn trai này là chỉ bạn là con trai nha.
Hơn nữa khả năng Lâm Kiến Lộc nói dối là bằng không, bây giờ Diêm Hàn cũng hiểu kịch bản của anh Đại Lâm rồi, không có gì đặc biệt, nhưng anh Đại Lâm nói không thì là không.
"Nếu cậu không yên tâm, có muốn tôi giải thích với hai dì một chút không?"
Diêm Hàn hãy còn lâm vào trầm tư còn chưa kịp phản ứng "Giái thích cái gì cơ?"
Lâm Kiến Lộc nhìn thoáng qua ngực cậu, rồi sau đó nói "Thì nói cậu thật ra là con gái, còn phẳng quá thì..." Anh Đại Lâm nói còn hơi nhíu nhíu mày, hình như là đang tự hỏi xem phải giải thích cái này thế nào cho hợp lý.
"...!Thôi không cần." Diêm Hàn chết lặng "Thế không phải càng bôi càng đen à!"
"Ừ." Lâm Kiến Lộc lại lần nữa bày ra ý cười, đảm bảo với cậu "Yên tâm đi."
Thật ra tim đã trở về lồng ngực, lúc này Lâm Kiến Lộc đã rửa tay xong, Diêm Hàn nói "Đi thôi."
"Ừ, đi ăn sáng."
Trở lại đại sảnh lầu một, rồi vào nhà ăn.
Sở dĩ kêu đây là nhà ăn bởi vì diện tích ở đây vẫn rất rộng lớn, chính giữa bày một cái bàn dài đến mức Diêm Hàn có thể leo lên lăn mười vòng, cũng là phong cách châu Âu xưa, bàn gỗ còn bày giá cắm nến cùng đồ trang trí, mà Lâm Kiến Lộc ngồi trên ghế thứ nhất hàng bên trái, bảo cậu ngồi bên cạnh hắn.
...!Không biết vì sao, lúc ở trường cảm giác đối phương là đại thiếu gia đã vô cùng mãnh liệt, mà lúc tới nhà Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn lại còn có một cảm giác còn rõ ràng hơn —— Hai người bọn họ vốn đã không cùng một đẳng cấp!
Khung cảnh tráng lệ huy hoàng xung quanh khiến Lâm Kiến Lộc chỉ giơ tay nhấc chân cũng lộ ra quý khí.
Thậm chí còn không phải kiểu bổ trợ cho hay, mà là cảm giác chỉ những nơi thế này mới xứng cho Lâm Kiến Lộc sống.
Chờ dì đem bữa sáng hôm nay lên bàn, cảm giác này lại càng thêm rõ ràng.
Nhìn bộ đồ dùng để ăn cùng thức ăn lộ vẻ xa hoa trước mắt, bữa sáng vô cùng tinh xảo, còn có Lâm Kiến Lộc động tác rất ưu nhã ăn sáng, cuối cùng Diêm Hàn cũng nhịn không được mà trêu "May mà đây là thế kỷ 21, nếu mà là châu Âu trung cổ gì đó, hai chúng ta chắc chắn không quen nhau được."
Lâm Kiến Lộc không hiểu sao cậu lại nói như vậy "?"
"Không phải thời ấy phân biệt giai cấp sao? Quý tộc, bình dân còn có cả nô lệ...!Tóm lại tụi mình không làm bạn học được đâu."
"???"
Lẩm bẩm một hồi cuối cùng Diêm Hàn cũng cầm dao nĩa của mình lên ăn.
Bữa sáng theo hình thức phương tây, bày rất đẹp, nhưng kỳ thật tổng kết lại cũng chỉ là bánh mì lạp xưởng với trứng gà, không có gì đặc biệt cả.
Nhưng bánh mì lát hình như đã nướng qua, xốp giòn lại không nát, nong nóng toát ra mùi ngũ cốc.
Lạp xưởng với thịt xông khói cũng là nhờ đầu bếp chế biến tỉ mỉ, không chỉ có ngoài giòn trong mềm, mà gia vị với quá trình nấu ăn chế biến cũng vô cùng chú ý, căn bản không cùng cấp bậc với loại muối lắm chất bảo quản hay