Sau khi thi đấu kết thúc, đám Diêm Hàn còn phải vào hậu trường đổi quần áo, chụp ảnh chung lưu niệm sau sân khấu mới có thể rời đi.
Mà giám đốc Vương nhịn không nổi cảnh này, lại lần nữa kêu Diêm Hàn đi.
Lần này Diêm Hàn không như lần trước bị kêu vào phòng họp nhỏ, mà bị đưa đến một hành lang hẻo lánh ít người lui tới bên cạnh đài truyền hình.
Diêm Hàn cũng không làm sao, cậu nhún vai, vô cùng ngay thẳng mà đem hai cây bút ghi âm ra, đưa cho giám đốc Vương.
Có lẽ là không dám tin cậu dễ nói chuyện như vậy, giám đốc Vương hung hăng nảy lông mày, lúc này mới nhận hai cây bút ghi âm kia, trực tiếp cất vào túi mình.
Diêm Hàn hỏi hắn ta "Ngài có muốn xác nhận nội dung bên trong không?"
"Không cần." Giám đốc Vương lạnh mặt.
"Ngài nên xác nhận một chút đi."
Khuôn mặt tuyệt mỹ của "thiếu nữ" đột nhiên xuất hiện một chút thẹn thùng, Diêm Hàn ngượng ngùng mà "ha ha" hai tiếng, sờ sờ mũi rồi nói "Chờ ngài xác nhận xong là đã hủy hai đoạn ghi âm, có thể trả lại cho tôi hai cây bút ghi âm không?"
Giám đốc Vương còn tưởng lại có thêm kì kèo gì "..."
Diêm Hàn càng thêm ngượng ngùng xoa xoa tay "Cái này tôi mượn bạn đó, nghe nói cái thứ này không rẻ đâu, phải hai trăm đồng một cây đó, không trả về cho người ta thì không hay cho lắm."
"..."
Không thể nhịn được nữa, giám đốc Vương cuối cùng cũng rít gào "Mẹ nó mày đủ chưa!"
Hắn ta vừa rít gào hai bên hành lang liền xuất hiện bóng người, bốn người mang đồng phục bảo an đột nhiên xuất hiện, dần dần áp sát sang phía bên này.
Diêm Hàn lại hơi lui một bước "Làm gì? Các ông muốn làm cái gì? Định động thủ à?"
"Muốn động thủ với mày đấy!" Giám đốc Vương bởi vì cực kỳ tức giận, biểu tình trên mặt đã trở nên vặn vẹo, trong ánh mắt cũng hiện ra nét tàn nhẫn "Không phải đã cảnh cáo mày rồi hay sao, nếu mày dám áp chế tao, thì nên biết hậu quả ra sao! Chậc chậc chậc, mày xem mày xinh đẹp như vậy, hôm nay phải hủy ở đây rồi, đáng tiếc quá."
Nói xong, biểu tình hắn ta lại thay đổi, thế mà cười khẽ, nói "Mang qua phòng tạp vụ bên kia, giao nó cho các anh xử lý, không làm ra âm thanh gì là được."
"Vâng!"
"Há há há, cảm ơn giám đốc Vương!"
Mấy tên mang đồng phục bảo an rõ ràng không phải là bảo an của đài truyền hình, bọn chúng xoa tay hầm hè đi về phía Diêm Hàn, xem ánh mắt tràn ngập dâm dê thèm nhỏ dãi, biểu tình đáng khinh đến mức người khác phải chán ghét.
Lúc bọn chúng tới gần Diêm Hàn bóp tay kêu "cồm cộp", những tên ghê tởm đó không chú ý đến hung ác trong mắt cậu.
Nhưng lúc bọn chúng vươn tay tiếp cận, sắp đụng tới Diêm Hàn, một tiếng "Dừng tay" vang lên, theo sau đó trong hành lang hẻo lánh đột nhiên có người xâm nhập!
Người đi đầu thân hình cao lớn, xem chiều cao hẳn phải trên dưới 1m9, bên cạnh hắn còn có thêm vài người, đều mang đồng phục bảo an, còn có hai vị khác, một người đàn ông trung niên, một người tóc đã hoa râm, trông ít nhất phải năm sáu mươi tuổi.
"Dừng tay!"
Tiếng dừng tay đầu tiên tương đối lạnh lùng, mà tiếng dừng tay này lại tương đối già nua.
Ông già bên cạnh Lâm Kiến Lộc lên tiếng, dùng âm thanh tức giận chất vấn giám đốc Vương "Tiểu Vương! Cậu đang làm cái gì đây!"
"Giám đốc Lưu? Sao ngài lại tới đây?" Giám đốc Vương mới nãy còn kiêu căng ngạo mạn lúc này đột nhiên luống cuống, vội đến đón.
Lúc đi đến trước mặt Lâm Kiến Lộc lại bị khí chất của hắn làm khiếp vía, lại không khỏi kinh ngạc vì diện mạo của hắn, nghĩ thầm người này là ai, thế mà có thể khiến cho hai vị cấp trên Thiên Hoa phải đi theo...
Đang nghĩ như vậy, liền thấy cậu đẹp trai cao ráo trước mắt bước ngang qua người hắn ta, ánh mắt nhìn thẳng, thậm chí không liếc mắt nhìn hắn ta lấy một cái, cứ như vậy đi đến bên cạnh...!Học sinh cao trung kia?!
"Cậu không sao chứ?" Trái ngược với am thanh lãnh đạm, quan tâm hỏi cậu.
Mà học sinh kia nhìn hắn lắc lắc đầu, giám đốc Vương:...?!!
Dự cảm chẳng lành trong lòng lại tràn lan, nhưng sự thật không để hắn ta khiếp sợ quá lâu, giọng nói của ông già kia đã kéo suy nghĩ giám đốc Vương trở về "Giám đốc Vương! Cậu có ý gì!"
"Giám đốc Lưu...!Tôi không..."
Bắt quả tang cả người lẫn vật, giám đốc Vương không biết phải giải thích như thế nào, mà trên thực tế cũng không cần hắn ta mở miệng giải thích.
Lâm Kiến Lộc đã mở miệng cắt ngang lời hắn ta nói, nói với nhóm giám đốc Lưu "Đúng là không nhìn thấy thì không biết, thì ra Thiên Hoa đối xử với người thắng cuộc thi của mình như vậy, chèn ép người mới."
"Ha ha ha Lâm thiếu gia nói quá lời, này chắc chắn là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" Ông già khô khan mà cười hai tiếng, ngược lại mắng giám đốc Vương "Tiểu Vương! Thi đấu kết thúc rồi, cậu còn tìm bạn nhỏ này làm gì! Điều lệ chế độ công ty ta có phải cậu quên hết rồi hay không?!"
"Này..." Đột nhiên thấy lãnh đạo trực tiếp của mình cúi đầu nghe theo một người trẻ tuổi, giám đốc Vương cũng đực mặt.
Nhưng hắn ta cũng không ngu, những lúc thế này không thể cãi cố, nhanh chóng xoay ngoắc 180 độ, đoán không ra tình huống nên cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu khom lưng khống chế bản thân "Là hiểu lầm, quả thật chỉ là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm? Tôi không thấy vậy nhỉ?" Diêm Hàn nói "Tôi thấy ngài với mấy người ngài mang tới ban nãy hung dữ lắm."
Nói đến đây, nhân cách đam mê diễn xuất của đại ca lại xuất hiện, hình tượng kiều mị hạ bút thành văn, cậu học bộ dáng bình thường của Ôn Giác Vinh, uốn éo nói với Lâm Kiến Lộc "Anh Đại Lâm, là ông ta đó, ông ta muốn kéo em vô phòng tối thui! Em, em sợ wá!" (Edit: Em cũng sợ anh wá!)
Lâm Kiến Lộc "..."
Lâm thiếu gia siết chặt tay, ánh mắt nhìn giám đốc Vương sát khí đùng đùng.
"Không cần biết ra làm sao, Diêm Hàn đã ký với Lục Tuyên, mong giám đốc Vương tự trọng."
Xong hắn lại nói với ông già đối diện "Phiền giám đốc Lưu phải chạy đến đây một chuyến, tôi xin dẫn người về trước."
Lâm Kiến Lộc nói rồi kéo Diêm Hàn đi, Diêm Hàn bị hắn kéo cũng không giãy giụa, đi được hai bước hình như lại nhớ ra cái gì, xoay người vẫy vẫy tay với giám đốc Vương "Giám đốc Vương, nhớ trả bút ghi âm cho tôi đấy, đắt lắm!"
Mọi người "..."
Để lại giám đốc Vương không dám nói gì tiếp tục đực mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêm Hàn bình an vô sự rời đi, mà hắn ta còn vì chuyện này mà bị cấp trên mắng cho một trận.
"Giám đốc Lưu...!Người kia là...!Sao lại như vậy?"
"Tiểu Vương, tôi tin tưởng cậu mới giao chuyện thi đấu cho cậu làm, việc nào cậu làm cũng tốt, sao đến bước cuối lại thành ra như vậy!"
Trên hành lang, ông già hận không thể mài sắt thành kinh mà dậm chân dậm cẳng, người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta cũng mặt lạnh tanh nhìn giám đốc Vương, như thể đang nhìn người chết không có chút hy vọng nào.
"Ngài không biết đấy chứ, con bé kia..." Giám đốc Vương cũng thật uất ức, không rõ vì sao chỉ dạy dỗ một đứa học sinh, còn lôi cả mình vào?
Giám đốc Lưu vốn chẳng tốt tính nói "Không cần tìm lý do! Phát sinh chuyện hôm nay, cậu còn không biết cậu sai ở đâu à?"
"Thứ nhất, cậu sai ở chỗ không ký được con bé kia, làm công ty bỏ lỡ một tài nguyên chất lượng! Thứ hai, cậu sai ở chỗ không ký con bé còn để nó lấy hạng nhất! Cậu nghĩ làm sao vậy? Cậu không biết nó đã ký hợp đồng với Lục Tuyên rồi hay sao?!"
"Tôi...!Tôi nào biết chứ." Khí thế kiêu ngạo của giám đốc Vương đã sớm lặng lẽ rút quân, bây giờ hắn ta khổ không nói nên lời.
Nếu đối phương chỉ là một thí sinh dự thi bình thường, không quậy ra chuyện ngày hôm nay, hắn ta tin rằng giám đốc Lưu sẽ không hỏi ai là quán quân.
Hắn ta lăn lộn bao nhiêu lâu, cũng không đến mức không rõ mình làm được gì.
Nhưng hỏng ở chỗ đối phương thế mà ký với Lục Tuyên! Này cũng tương đương với không chỉ không kéo được nó tới tay, ngược lại còn vẽ vời thêm cho Lục Tuyên!
Con tiện nhân kia...!Không phải nói không muốn vào giới giải trí sao?! Thì ra là chơi hắn ta!
Giám đốc Vương càng nghĩ càng giận "Giám đốc Lưu, cái người cao cao kia là ai vậy? Chuyện này tôi phải tìm con tiện nhân kia lý luận một chút mới phải..."
"Lý luận cái đếch gì nữa!" Giám đốc Lưu trực tiếp phun cho giám đốc Vương một mặt nước miếng, táo bạo mà nói "Chỗ sai thứ ba của cậu! Đã để nó làm hạng nhất rồi thì thôi đi, nó ký Lục Tuyên tôi cũng chịu, nhưng sao cậu có thể ngang nhiên chặn người ta ngay tại đài truyền hình?! Đây là thủ đoạn cạnh tranh bình thường à! Chúng ta là công ty đàng hoàng! Không phải xã hội đen! Giờ thì hay, bị thằng Lâm Kiến Lộc kia thấy hết!...!Cậu biết sau lưng họ Lâm kia bối cảnh thế nào không!"
"..."
Người đàn ông trung niên kia cũng nói "Đừng nói chúng ta, đến chủ tịch Nhiếp cũng phải nể mặt người ta vài phần, bây giờ người ta tự đến công ty tìm, nói chúng ta ngược đãi người mới trong ngành, sau đó thì cậu thấy đấy...!Tiểu Vương à, không phải tôi nói cậu chứ, cậu để Thiên Hoa ta nở mặt nở mày thật đấy."
"Vậy..." Giám đốc Vương bị mắng đến không dám lên tiếng, hắn ta biết mình lại bị thắng một nước cờ, hôm nay xem như mất hết mặt mũi, nhưng hắn ta ăn bát cơm này, cũng không thể bỏ gánh không làm, còn phải nghĩ biện pháp cứu chữa "Vậy hai vị giám đốc nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Còn làm gì được nữa!"
Giám đốc Lưu cuối cùng cũng gào xong, cũng có chút bất lực "Nó đã ký Lục Tuyên, theo luật trong ngành, chúng ta không thể động chạm nghệ sĩ công ty người khác."
"Vậy..."
"Chuyện này cậu tự xem lại cho tôi! Đừng gây sự với người ta nữa! Chuyện cậu vừa làm đủ để bóc lịch mọt lông đấy cậu biết không!"
Bị giám đốc Lưu mắng cho một trận, giám đốc Vương tâm tính kém đến cùng cực.
Không cần biết là nguyên nhân gì, dưới tình huống công ty cạnh tranh kịch liệt bị lãnh đạo chỉ ra ba điểm sai, hắn ta biết mình xong đời rồi.
Trừ khi có cơ hội cùng quan hệ, nếu không đừng hòng xoay người.
Những ngày sau này hắn ta chỉ có thể khép nép mà sống...
Thế nhưng nói đến đây, hắn ta vẫn không rõ một chuyện, cũng không cam lòng.
"Thế giám đốc Lưu, con bé kia có quan hệ gì với Lâm thiếu gia? Thân thiết lắm sao?"
Hắn ta đã biết Lâm thiếu gia kia không trêu được, vậy nên chỉ là quan hệ bình thường, hắn ta có thể...
"Lâm thiếu gia tự mình ra mặt diễn một tuồng như vậy, còn không phải nói cho chúng ta biết đừng động vào người của cậu ta hay sao!" Ông già liếc xéo hắn ta một cái, cũng lười giải thích, đây coi như là chút nhân từ cuối cùng rồi.
—— Đã bao giờ thấy nhà họ Lâm nhúng tay vào chuyện giới giải trí chưa? Cho dù là lúc Thiên Hoa cùng Lục Tuyên cạnh tranh kịch liệt nhất cũng không có.
Vậy nên quan hệ giữa hai người bọn họ là gì...
Còn cần phải suy nghĩ hay sao.
Ở một chỗ ngoặt khác của hành lang, hai thí sinh khác của trận chung kết còn đang đứng dính vào tường, bọn họ xem trọn một màn này, bây giờ không dám hó hé gì, cứ như vậy chậm rãi di chuyển, thẳng đến khi rời khỏi phạm vi hành lang.
Một lần nữa quay về gian phòng chuẩn bị, chàng trai giành hạng ba mới hít sâu một hơi "Ôi chao, sao có nhiều sếp lớn đến vậy? May mà chúng ta không bị phát hiện."
Mà biểu hiện của cô gái kia bình tĩnh hơn anh ta nhiều, nhỏ còn đang nhớ lại đoạn đối thoại của bọn họ ban nãy, đột nhiên cười lạnh một tiếng "Tôi đã thắc mắc tại sao giám đốc Vương đột nhiên thay đổi...!Đúng ra nên đoán ra sớm một chút, ngày hôm qua tôi nói rồi đấy thôi, một đứa chưa ký với Thiên Hoa sao có thể giành được hạng nhất? Thì ra là như thế này! Thì ra nó còn có người chống lưng!"
"..." Chàng trai cuối cùng cũng không nhịn được nhỏ nữa.
Ban nãy anh ta đang thu dọn đồ đạc bỗng phát