Diêm Hàn hỏi Lâm Kiến Lộc rốt cuộc từ khi nào hắn bắt đầu thích cậu, Lâm Kiến Lộc liền thành thật trả lời "Lúc xác định là thích sao? Có lẽ là lúc nghỉ hè."
"...!Cái gì là xác định là thích?"
"Trước khi xác định là thích cậu tôi đã thích cậu rồi, chỉ là mất chút thời gian xác nhận."
"..."
Được rồi, anh Đại Lâm làm việc lúc nào cũng cứ như đi nghiên cứu vậy, nghiêm cẩn, cụ thể, cho dù là tâm ý của mình cũng phải xác định thật kỹ mới dám tỏ tình với cậu...
Từ từ.
"Vậy là từ tháng hè đầu hay tháng hè cuối? Tôi nhớ tháng cuối hai chúng ta không liên lạc thường xuyên lắm mà?"
Lâm Kiến Lộc nói "Khoảng thời gian đó tôi đang xác nhận."
"..."
Đại ca bèn tò mò "Xác nhận thế nào?"
"Thử không gọi cho cậu." Đối phương hơi rũ mắt, nhìn sang chỗ khác, trên mặt cũng hiếm khi mà có một ít nét thẹn thùng "Thử không nghĩ về cậu, sống mà không có cậu."
"..."
"Sau đó phát hiện không có cậu chịu không nổi."
Lúc nói lời này Lâm Kiến Lộc lại đưa ánh mắt về, nhìn thẳng vào cậu mà nói.
Hắn thấy trong sách, để đối phương nhìn rõ mắt mình, đây là sự tôn trọng và thẳng thắn thành khẩn khi nói chuyện với người yêu.
Hắn hy vọng Diêm Hàn có thể cảm nhận được thành ý của hắn.
Gần một tháng không liên lạc với cậu, sinh hoạt một mình, chủ yếu là muốn bỏ thói quen khiến mình ỷ lại người này.
Dù sao đối phương cũng là kiểu người tươi đẹp đến lóa mắt, đụng chạm cậu cũng không thể khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Trên thực tế, khát vọng muốn chạm vào cậu không phải ngày một ngày hai, Lâm Kiến Lộc không xác định được "nhớ" này là xuất phát từ chứng khao khát tiếp xúc làn da, hay là một loại nhân tố gọi là thích.
"Sau đó tôi phát hiện dù quên mất cảm giác chạm vào cậu, cũng vẫn nhớ cậu...!Ngày nào cũng nhớ cậu."
"...!Vậy nên cậu liền xác định là cậu thích tôi?"
Lúc nhìn thấy Lâm Kiến Lộc gật đầu, đỉnh đầu sắp hói của Diêm Hàn càng có nguy cơ hói nhanh hơn.
Ôi đm.
Ôi đm...!
Cậu cũng chỉ có thể nói, không hổ là Lâm Kiến Lộc.
Nghiêm túc như vậy, có trách nhiệm như vậy, cũng chỉ có Lâm Kiến Lộc là làm được thôi!
Anh Đại Lâm như vậy, ngược lại khiến cậu chẳng biết phải làm sao.
Vốn được một người con trai đẹp đẽ như vậy tỏ tình, lại hung hăng làm cậu cảm động một trận, thế cậu phải đáp ứng mới đúng.
Nhiều năm như vậy chưa từng mở lòng với bất cứ ai, nhưng bởi vì đối phương là Lâm Kiến Lộc...!Không cần biết là bằng quan hệ của hai người bọn họ, hay là bằng diện mạo của đối phương, mà anh Đại Lâm đã thâm tình thổ lộ như vậy, nói thật, Diêm Hàn suýt chút nữa đã đồng ý mà chẳng nghĩ ngợi gì.
Nhưng cũng vì đối phương là Lâm Kiến Lộc.
Là Lâm Kiến Lộc luôn nghiêm túc mà đối xử tốt với cậu...
Cậu ngược lại không dám đáp ứng qua loa.
Không nói cái khác, đầu tiên bản thân Diêm Hàn còn không biết mình có thích Lâm Kiến Lộc thật hay không.
Tuy rằng vẫn luôn độc thân, tuy rằng đã từng nghi ngờ người ta thích mình sau đó phát hiện là hiểu lầm, người ta căn bản không cong cũng không thích cậu, nhưng cậu cũng không hèn mọn đến mức chỉ cần một người con trai thổ lộ là sẽ thích đối phương ngay.
Càng khỏi phải nói, từ trước đến nay tâm thái đại ca đều rất chính trực, cậu vẫn luôn xem Lâm Kiến Lộc là anh em.
Tháng cuối của kỳ nghỉ hè, thật ra thỉnh thoàng cậu cũng sẽ nhớ Lâm Kiến Lộc, nhưng bởi vì lúc ấy căn bản không nghĩ tới hướng này, cho nên Diêm Hàn cũng không thể chắc chắn nhớ này có phải là thích kia không.
Đương nhiên nếu không đề cập tới mấy cái đó, vẫn còn một nguyên nhân sâu xa hơn, cũng là nguyên nhân quan trọng hơn...
Cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không còn chưa chắc, có lẽ sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cậu đã bị trục xuất về thế giới cũ, bấm tay tính toán thì còn không đến hai năm nữa, sao cậu có thể ích kỷ như vậy được.
Người ta nói sáng nay có rượu sáng nay say, người trẻ tuổi bây giờ chắc ít có ai ở bên nhau mãi, người ta làm minh tinh còn thường xuyên nháo đòi chia tay, đòi ly hôn đấy thôi, vốn không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng kỳ là thế, Diêm Hàn biết nếu có hoán đổi vị trí, Lâm Kiến Lộc có đứng trong tình cảnh bây giờ của cậu, nhất định anh Đại Lâm cũng sẽ suy xét điều này.
Nói đến đây, cậu cũng không thể mặc kệ mình trở thành kẻ vô trách nhiệm.
Người ta nói tình đầu là khắc cốt ghi tâm nhất.
Diêm Hàn nghĩ nghĩ, loại người chưa rõ sống chết như mình vẫn đừng nên gây họa cho con người ta.
Dù sao tuần sau đã phải tách lớp, cậu nghĩ, cậu cùng Lâm Kiến Lộc sắp phải tách khỏi nhau, không bằng cứ để như vậy.
Có lẽ cái này chính là ý trời.
Vì thế Diêm Hàn dừng động tác tra tấn tóc của mình lại, thử nói "Ừ thì...!Hay là cậu thử lại cách khác xem sao?"
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt Lâm Kiến Lộc lập tức trở nên thâm trầm, mím môi mà nhìn cậu chằm chằm.
Diêm Hàn bị nhìn đến mất tự nhiên, bèn nghiêm người đứng thẳng, cố gắng làm cho thái độ của mình trông đoan chính một chút "À, là như thế này...!Chủ yếu là trước khi tốt nghiệp cao trung, tôi cảm thấy không thích hợp để yêu đương."
Ngày thường nói dối nói nhảm đều rất tự nhiên, lúc này đại ca lại nói năng lộn xộn.
Diêm Hàn có muốn đánh tay mình hai cái.
Bây giờ cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao trong phim truyền hình máu chó, vai chính tình nguyện nói lời tàn nhẫn tổn thương người khác cũng không muốn nói ra chân tướng.
Ví dụ như tình huống cậu đang đối mặt chẳng hạn, đúng là leo lên lưng cọp khó leo xuống mà!
Nếu nói với đối phương cậu không đồng ý là vì sợ nếu một ngày nhiệm vụ thất bại mình sẽ chết, như vậy Lâm Kiến Lộc nhất định sẽ nói không sao, hắn không ngại, lời này cũng không còn ý nghĩa nữa.
Nhưng nếu nói mình không chắc là có thích hắn hay không nên mới từ chối...!Vậy Lâm Kiến Lộc sẽ có cả trăm cách để thí nghiệm xem cậu có thích hắn hay không.
Điểm này Diêm Hàn không hề hoài nghi, vậy nên có nói cũng vô ích.
Vậy làm sao mới có thể mượt mà từ chối mà không làm đối phương đau lòng?
Nếu đổi thành người khác thì còn may, cậu sẽ lạnh nhạt như bình thường, quay đầu là quên ngay, chuyện này cũng trôi mất.
Nhưng mà Lâm Kiến Lộc...!Thân ảnh cao lớn của đối phương phủ lên người cậu một cái, mà vì đứng ngược sáng, đột nhiên Diêm Hàn không thấy rõ biểu tình của hắn.
...!Bởi vì không thể tiếp xúc với người khác, Lâm Kiến Lộc đã chịu đủ cô độc, cậu biết rất rõ!
Đối phương đã mở lòng với cậu.
Cậu thật sự không đành lòng nói lời làm cho hắn phải thương tâm.
Nhưng dù nội tâm rối rắm vạn phần, Diêm Hàn vẫn ép mình nói cho hết lời "À ừm...!Cậu có thể hiểu ý của tôi chứ?"
"Là nguyên nhân này sao?" So với nét thâm trầm lúc trước, sau khi nghe thấy lý do từ chối của Diêm Hàn, tâm tình Lâm Kiến Lộc trông có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Hắn nói "Tôi có thể chờ."
"Tôi có thể chờ đến khi cậu tốt nghiệp."
Nói, khóe miệng hắn thậm chí còn hơi cong lên.
Diêm Hàn "...!Được."
...!Tốt nghiệp xong nếu cậu may mắn không chết, thế không phải chuyện mừng à.
Không cần biết như thế nào Diêm Hàn vẫn thở phào một hơi, nói nữa cậu cũng không rối rắm nổi, cậu vốn không có thiên phú trong mấy chuyện này.
"Vậy...!Trước đó, chúng ta có thể xem như chưa có chuyện hôm nay không..."
"Tôi sẽ đối xử tốt với cậu."
Trước khi cậu kịp nói hết câu, Lâm Kiến Lộc đã cắt ngang "Coi như là hẹn trước, tốt nghiệp xong cậu phải hẹn hò với tôi."
"..."
Từ từ, sao nghe giống con dâu nuôi từ bé vậy?!
Vậy nên tình huống xấu hổ trong dự tính hoàn toàn không xảy ra, Lâm Kiến Lộc nói được làm được, bắt đầu đối xử tốt với cậu thật.
Không phải là săn sóc chi li đến không đáng kể như lúc trước, sau khi nói thông với nhau anh Đại Lâm cứ như biến thành người khác vậy...!Đúng là săn sóc đến mức làm người ta nóng hết cả tim.
Hai người đi song song hắn sẽ để cậu đi bên trong, sẽ mua đồ uống mát lạnh cho cậu, sẽ xách cặp cho cậu.
Này còn chưa tính là gì.
Cậu coi như là hắn động kinh, uy hiếp hai câu là ổn rồi.
Khủng bố nhất chính là mắt Lâm Kiến Lộc biết cười, tuy rằng tổng thể khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh kia không giống ngày thường, quan tâm quan tâm, cùng với nhốn nháo trước mặt người thương đã chứng minh hết thảy, đôi mắt đó vừa nhìn đến Diêm Hàn, là cứ như đèn pha ô tô.
(Edit: Tui chém đó, câu này dịch mà chẳng hiểu gì =)))
...!Tuy rằng hai người cũng không xấu hổ lắm, nhưng tình huống hiện giờ thật sự rất kỳ lạ.
Hình như Lâm Kiến Lộc hiểu lầm...!Cảm giác này cứ như trực tiếp xem cậu thành bạn trai dự bị rồi ấy...
Ai biết trong đầu anh Đại Lâm nghĩ cái gì!
Nhưng tóm lại, sao mà giống như, từ chối với không từ chối chằng khác gì nhau.
Đại ca lại sầu trọc đầu!
Cậu thật sự không biết xử lý làm sao á á á!
Vậy nên buổi chiều thứ bảy Diêm Hàn đành phải lấy danh nghĩa học tập mà dẫn ngựa về trường.
...!Thật xin lỗi, cậu cũng chịu không nổi rồi.
Cậu muốn ở một mình.
Lúc này chỗ tốt của việc học đã được thể hiện, sau khi bắt đầu trạng thái tập trung chuyên sâu, trong lòng trong mắt cũng chỉ còn có bài tập, thanh tĩnh thật sự.
Nhưng sau khi thoát khỏi trạng thái này, cảm giác mỏi mệt Diêm Hàn vô cùng quen thuộc lại ập tới, thế nên vừa ngã lưng đã ngủ ngay, trong mơ cũng không suy nghĩ miên man.
Nhưng ngủ một giấc dậy đã nhận được điện thoại của Lâm Kiến Lộc, cậu lại chết lặng tập hai.
Đã 7 giờ tối, trời bên ngoài đã đen rồi, Diêm Hàn mơ mơ màng màng mà ngồi dậy, sờ soạng mở đèn trong phòng, cũng chưa nghĩ ra cú điện thoại này mình có nên nhận hay không.
Cuối cùng trong lúc do dự chuông điện thoại tự động ngắt, Diêm Hàn chớp chớp mắt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không mấy dễ chịu.
Cụ thể vì sao thì cậu còn chưa kịp suy nghĩ.
Bởi vì ngay lúc này cậu nhận được tin nhắn WeChat.
Lâm Kiến Lộc: Buổi tối cậu chưa ăn gì cả, ăn một chút rồi lại ngủ tiếp.
Lâm Kiến Lộc: Tôi đứng dưới lầu chờ cậu, xuống lấy cơm?
Diêm Hàn:...
Diêm Hàn cũng