Bởi vì có một đôi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc sáng lập hình thức giảng bài vô tư, gần đây bầu không khí trong lớp hòa hợp hơn trước rất nhiều.
Rất nhiều bạn học đi "nghe giảng bài" cũng bị cảm nhiễm, không bủn xỉn nữa, cũng mở hình thức ai hỏi gì đáp nấy, tham dự thảo luận kiến thức với bạn học vô cùng nhiệt liệt.
Chờ sau này dần dần hình thành hình thức này, "lượng công việc" của Diêm Hàn cũng giảm bớt nhiều.
Ví dụ như có một vài loại đề cậu đã giảng cho người khác, nhưng bị hỏi lại, lúc này người học được rồi sẽ giảng lại, không cần phải làm phiền Diêm Hàn giảng lần thứ hai nữa.
Chủ nhiệm lớp nhìn cục diện cùng nhau học tập này không khỏi càng thêm vui mừng, cô còn điểm danh khen ngợi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc trong tiết sinh hoạt, bảo các bạn học khác học tập họ.
"Giúp người khác cũng là giúp chính mình." Chủ nhiệm lớp nói.
Lúc trước cô nói chuyện với chủ nhiệm lớp cũ, đối phương có nhắc tới vấn đề này, nói học sinh trong cái lớp này đều ích kỷ, còn tự cho là đúng, bình thường trong lớp hay lục đục với nhau, chuyện này chủ nhiệm lớp cũ đã nhắc nhở không chỉ một lần, nhưng chẳng có hiệu quả gì cả.
Cũng bởi vậy, cô Vương vốn tưởng rằng sau khi mình nhận lớp này hẳn phải gặp nhiều vấn đề lắm.
Dù sao trạng thái học tập dị dạng này cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích.
Không ngờ nan đề khó giải quyết như thế lại bị hai bạn học kia giải quyết trong vòng vài ngày ngắn ngủi...!Quả nhiên cô không nhìn lầm người! Đúng là trò ngoan!
Được bốn phía khen ngợi một đợt, Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc không chỉ được cô chủ nhiệm cổ vũ, mà dần dần còn được các bạn học khác ủng hộ, nhưng thật ra những bạn học chiếm thành tích top đầu của lớp, chưa bao giờ trả lời câu hỏi của bạn học lại như bị cô lập một cách vô hình.
Đường Hoằng Bác ngồi hàng đầu là một trong số đó.
Thành tích kiểm tra của cậu ta vô cùng nổi bật, lần kiểm tra xếp lớp năm nhất trực tiếp vào được lớp chín.
Đáng tiếc mới chỉ là một học kỳ thôi, dù sao chênh lệch kiến thức giữa sơ trung và cao trung cũng rất lớn, dùng kiến thức căn bản của sơ trung khó mà đối phó, học kỳ hai Đường Hoằng Bác kiểm tra không tốt, bị đẩy xuống lớp mười.
Sau đó cậu ta bắt đầu tức giận phấn đấu học tập, cố gắng khiến bản thân thích ứng với cường độ học tập nặng nề, cũng không biết là mình thực lực thật sự không đủ hay là áp lực tâm lý quá lớn, lần kiểm tra xếp lớp này cậu ta vẫn không về được lớp chín.
Tình huống giống cậu ta không chỉ có một người.
Từ năm nhất đột nhiên rớt xuống lớp mười, áp lực trên người tăng lớn khiến tính tình Đường Hoằng Bác thay đổi, trở nên táo bạo cực kỳ, người khác tới hỏi bài cậu ta trước nay không có kiên nhẫn để xem, thường hay dùng thái độ khinh thường mà từ chối.
Tuy rằng cậu ta bị rớt khỏi lớp chín, nhưng tốt xấu gì cũng là người từng học ở lớp giỏi nhất, nổi tiếng nhất trường.
Cảnh này khiến cậu ta xem bạn học lớp mười như địa chủ xem nông dân vậy, cảm thấy mình giỏi giang chịu không nổi.
Bởi vì gần như là có thành tích tốt nhất lớp, luôn có không ít bạn học nhịn không được tới hỏi bài cậu ta, có đôi khi cậu ta vui vẻ thì sẽ chỉ, chỉ là thái độ thường rất không kiên nhẫn, giải đáp một vấn đề nho nhỏ mà như là bố thí, hận không thể bắt người ta mang ơn đội nghĩa mình.
Bầu không khí dị dạng của lớp mười cũng từ đó mà có.
Những người này thì ra cũng biết mình khiến cho người khác bất mãn, nhưng bọn họ không để bụng, trong mắt bọn họ những người khác cũng chỉ là tấm nền, chỉ dùng để làm nổi bật bọn họ thôi.
Voi sao phải để ý kiến nghĩ cái gì?
Thẳng đến khi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc tới, không chỉ không xem voi ra gì, mà còn đối xử bình đẳng với đám kiến, ai đến hỏi bài cũng không từ chối...
Đối mặt với sự so sánh đó, phẩm chất của ai ra sao, những bạn học khác cũng đã thấy, dần dần nghiêng về phía Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc, còn cái đám thanh cao nhỏ mọn kia á?
Để bọn nó thanh cao tiếp đi thôi.
Dạo gần đây Đường Hoằng Bác rất là khó chịu.
Cậu ta vốn tưởng bản thân mình không để ý cái nhìn của người khác, hành động "nhờ vào tâm trạng".
Nhưng thẳng đến khi mình bị bạn học bơ toàn tập, sau đó cậu ta mới biết được, thì ra cậu ta vẫn luôn hưởng thụ ánh mắt của người khác khi đến hỏi bài, cũng hy vọng bạn học có thể vây xung quanh cậu ta, câu hỏi những người đó đến để thỉnh giáo quả thật chính là dinh dưỡng tinh thần của cậu ta, là cơ sở để cậu ta tự tin mình có thể quay về lớp chín.
Nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Những người từng sùng bái cậu ta, bây giờ không chế nhạo cậu ta đã là tốt tính lắm rồi.
Nhìn thấy nhóm người vừa tan học đã lao xuống cuối lớp, Đường Hoằng Bác phát hiện mình thậm chí không thể tập trung học tập như ngày xưa!
Trong lòng cậu ta rất khó chịu, biết mình làm sai nhưng lại không chịu hạ mình, chủ động thân thiện với bạn học.
Bởi vì cậu ta nhớ rõ lúc người khác tới nhờ cậu ta chỉ bài, mình đã lãnh đạm trào phúng bao nhiêu.
Sợ rằng mình thò lại gần cũng sẽ bị nhục nhã như thế.
Chủ động tiếp cận là không có khả năng, cậu ta bèn ẩn ẩn chờ đợi bàn cuối kia lật xe.
Không cần biết là nguyên nhân gì!
Chỉ cần có thể khiến bạn học không sùng bái, không ủng hộ cái bàn kia nữa, chỉ cần có thể khiến mọi thứ trở lại như lúc ban đầu...
Ngắn ngủn vài ngày, loại cảm giác "bị xa lánh", "bị làm lơ" này lại lần nữa khiến suy nghĩ của cậu ta trở nên kỳ dị, cậu ta bắt đầu dời địch ý lên người Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc.
Cái gì mà cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ, đúng là nhảm nhí, bọn nó tưởng đây là tổ chức từ thiện sao!
Cái đám kia vậy mà còn học theo...!Đúng là ngu xuẩn.
Đại học bá người ta thông minh tới đâu, không học tập chỉ đi chơi cùng có thể muốn được bao nhiêu điểm thì được bây nhiêu điểm, mấy người lãng phí thời gian cho người khác, quay đầu lại nhìn thành tích của mình đi, không muốn ở lại lớp mười nữa hay sao?!
Tuy trong lòng nghĩ như thế, mắng như thế, Đường Hoằng Bác cũng không dám nói ra ngoài miệng.
Nhưng cậu ta vốn đã khó chịu, không ngờ tiết sinh hoạt lớp đầu tiên, chủ nhiệm lớp còn lấy chuyện này làm trọng điểm, mà còn khen ngợi hai cái người kia...
Làm cho cậu ta càng thêm bất mãn chủ nhiệm lớp tư chất kém, chưa có kinh nghiệm này.
Vốn đã không cảm thấy giáo viên như vậy có tư cách chủ nhiệm lớp bọn họ, bây giờ đối phương còn công nhiên mở họp nói ủng hộ hình thức giảng bài cho nhau này...
Hai cái người kia cậu ta nước sông không phạm nước giếng, không dám trêu chọc, nhưng cơ hội cậu ta tiếp xúc với chủ nhiệm lớp thì rất nhiều.
Tâm trạng muốn trả thù phát tiết khiến cậu ta dần dần mất khống chế, ánh mắt cậu ta nhìn chủ nhiệm lớp lại càng thêm thù hận.
Nhưng Đường Hoằng Bác vẫn luôn là loại học sinh hướng nội thành thật, chưa từng đối mặt làm căng với giáo viên bao giờ, cho nên ban đầu cậu ta có hơi do dự.
Thẳng đến khi người kia tìm tới...
Rất nhanh, những bạn học khác lần lượt có một cảm giác, những học bá cao lãnh top đầu lớp bọn họ đều cố ý vô tình mà làm khó giáo viên chủ nhiệm mới nhậm chức, gây sự với cô.
Ví dụ như lúc cô đang giảng bài sẽ cắt ngang, lấy lý do không hiểu bài để tranh cãi với giáo viên.
Bình thường chủ nhiệm lớp dễ nói chuyện, nhưng cũng cảm giác được những người này cố ý gây sự, cô không phải kiểu có thể để người ta tùy ý bóp nắn, gặp phải mấy đứa ngứa đòn cũng tranh cãi với nó luôn, có đôi khi còn trực tiếp biện luận đến khi tan học.
Còn những bạn học khác, có vài người vốn đã chướng mắt chủ nhiệm lớp trẻ tuổi này, bây giờ có người đi đầu gây chuyện, những người khác liền sôi nổi noi theo, có người học tiết Toán dứt khoát không nghe giảng, cố ý học môn khác, này còn tính là nhẹ.
Có một vài bạn học ngồi hàng sau ăn vụng, chơi điện thoại, bởi vì nhân số quá nhiều, chủ nhiệm lớp muốn gọi phụ huynh của bọn họ cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy, những người này lại không thèm kiêng nể gì nữa.
Thậm chí chủ nhiệm lớp trẻ tuổi còn từng bị loại địch ý ngầm này xúc phạm đến khóc không chỉ một lần.
Nhưng đối mặt với phản loạn quy mô lớn thế này thật đúng là hết cách.
Phụ huynh cũng từng đến, nhưng luôn cảm thấy con mình không có gì xấu, mọi người trong lớp lại câu thông trong nhóm chat, lại thấy nhiều người bị gọi phụ huynh như vậy, bèn cảm thấy không có khả năng nhiều đứa phạm lỗi như vậy, chắc chắn là giáo viên có vấn đề.
Đi tìm chủ nhiệm khối báo cáo chuyện này, một hai lần còn được, nhiều lần nhà trường sẽ cảm thấy cô không đủ năng lực, học sinh cũng càng thêm khinh thường cô.
Cảm giác ác ý đến từ chính học sinh của mình khiến cô Vương lâm vào mê man vô thố, cũng từng giao lưu kinh nghiệm với một vài chủ nhiệm lớp lâu năm, nhận được những kinh nghiệm khác nhau, nhưng trông có vẻ không thích hợp để áp dụng với học sinh lớp mười.
Dù sao cũng là nơi học sinh giỏi tề tụ, nếu nói học sinh lớp mười bảy, mười tám công nhiên chống đối giáo viên người khác còn tin, nhưng sao học sinh lớp mười lại không nghe lời cho được?
Đúng là vô lý!
Đây có lẽ chính là phản ứng chung của mọi người khi học sinh giỏi làm chuyện xấu.
Có khổ nhưng không thể nói, cũng không phải thật sự không thể đối phó đám học sinh này, cô thân là giáo viên cũng không thể làm chuyện gì với chúng, còn phải dùng đức thu phục chúng, cô muốn học sinh ủng hộ cô thật lòng, nghe lời cô nói, vậy nên cũng chỉ có thể cố nhịn, gắng gượng, thẳng đến khi học sinh thay đổi cách nhìn với cô mới thôi.
Cô biết đây chính là thách thức nghề nghiệp của mình, nhịn qua là tốt, chịu không nổi là thua.
Nhưng trong lòng biết là một chuyện, nhưng nói cái gì cũng bị người vạch lá tìm sâu, bị cả lớp cùng nhau căm thù thật sự không phải cảm giác người bình thường có thể chịu đựng, ngắn ngủi hai ngày chủ nhiệm lớp đã muốn hỏng người.
Vốn còn tưởng phải chịu dày vò rất lâu nữa, không ngờ tiết Toán thứ sáu tuần đó bởi vì một người, mà áp lực này nháy mắt được giải trừ.
Ban đầu Diêm Hàn vẫn chưa chú ý đến hiện tượng cả lớp cùng nhắm vào giáo viên này.
Tiết Toán cậu đều dùng để tự học, không nghe giảng, bởi vì cậu đã nói chuyện với cô Vương, cô Vương cũng biết bây giờ cậu cần phải chuẩn bị cho cuộc thi, vậy nên chưa từng hạn chế cậu.
Chuyện này cậu rất chi là đội ơn cô.
Vậy nên một lần nọ trong tiết Toán, câu bị tiếng biện luận mạnh mẽ thu hút sự chú ý, nhìn chủ nhiệm lớp biểu tình bất lực lẻ loi đứng trên bục giảng, cậu có hơi ngớ người.
"Chuyện gì vậy?" Cậu hỏi Lâm Kiến Lộc.
Lâm Kiến Lộc cũng nhìn lại cậu, hiển nhiên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Không nói ngày thường anh Đại Lâm đi học chân không chạm đất, chỉ nói từ lúc nhà trường công bố danh sách báo danh thi Olympic Toán, hắn còn bận hơn cả trước kia.
Dù sao cũng là đấu trường quốc tế, liên quan đến vinh quang, nhà trường cũng không thể không coi trọng.
Mà để chuẩn bị cho cuộc thi này, nhà trường giao chuyện này cho Lâm Kiến Lộc xử lý, bởi vì phải giao lưu xác định chương trình học với giáo viên hướng dẫn, hắn bận hơn ngày thường rất nhiều, có đôi khi đến Diêm Hàn còn không nhìn thấy bóng của hắn.
Thế nhưng giờ phút này biết chuyện gì xảy ra cũng không quá muộn, chỉ cần quan sát một chút là sẽ nhận ra.
Đơn giản chính là có người cố ý lấy vấn đề làm khó cô giáo, sau đó những người khác ồn ào theo, bảo cô nói không rõ, nghe không hiểu, trình độ không đủ.
Lần trước Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc bị kêu đến khu giáo vụ, cô Vương không chỉ không trách bọn họ, chuyện bé xé ra to mà gọi điện thoại phụ huynh, ngược lại còn đồng ý với thầy Cốc cho bọn cậu một cơ hội, cũng cổ vũ cậu với Lâm Kiến Lộc, giáo viên tốt bụng thế này sao Diêm Hàn có thể không có hảo cảm với cô.
Bây giờ thấy một đám người ồn ào, mắt thấy chủ nhiệm lớp trẻ tuổi trầm mặc mà đứng đó, trông như thể sắp chịu không nổi nữa rồi, Diêm Hàn dù không muốn lo chuyện bao đồng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cậu hỏi bạn học nói mình nghe không rõ kia "Cậu nghe không rõ chỗ nào?"
Cậu không nhấc tay cũng không đứng dậy, chỉ đột nhiên lên tiếng, nhưng vừa nghe thấy âm thanh của cậu, cả lớp đều trầm mặc một chút.
Những bạn học khác