Diêm Hàn nghe lời mà đứng dậy, từ lúc giáo viên tới hai tay cậu vẫn luôn đặt trên bàn giải đề, lúc này cậu dứt khoát mở bàn tay ra cho chủ nhiệm khối nhìn, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Từ đầu đến cuối cậu không nói một lời, chỉ là mắt mở to, trắng đen rõ ràng tùy ý bọn họ đánh giá bài thi của mình, kiểm tra bàn ghế mình ngồi.
So với cậu thì các bạn học khác không bình tĩnh được như vậy.
Nhà trường tuy rất nghiêm khắc với chuyện gian lận, nhưng đều là bị bắt sau khi gian lận, giống trống khua chiêng đến điều tra chứng cứ như vậy, bình thường đều phải có chứng cứ xác thực.
...!Chẳng lẽ Nhan Hàm gian lận thật sao?
Mỗi lần kiểm tra phòng thi đều bị xáo, phòng thi này của bọn họ hầu như có toàn bộ học sinh trải từ lớp chín đến lớp mười tám.
Nhưng không cần biết là lớp nào, không ai là không biết Diêm Hàn.
Có người biết cậu là vì nhan sắc, còn lại là bởi vì thần thoại nửa năm nay cậu sáng tạo trong trường.
Cái gì mà được quán quân trận đấu do trang web livestream tổ chức, cái gì mà ngắn ngủi một năm từ lớp thứ hai đếm ngược nhảy lên lớp thứ hai...
Bởi vì thái độ học tập đủ siêng năng, thậm chí Diêm Hàn còn được rất nhiều chủ nhiệm lớp khác nhắc tên, còn dùng giọng "con nhà người ta" để nói.
Vậy nên tuy lần này không vào được lớp chín, nhưng trong phạm vi toàn bộ năm hai không có ai là không biết cậu, không có ai là chưa nghe tên.
Nhưng một người hoàn mỹ như vậy...!Thế mà gian lận?
Nếu mà gian lận thật, thế người này đi thẳng từ lớp mười bảy lên lớp mười có phải cũng nhờ gian lận hay không?
Có vài người chỉ hoài nghi, nhưng vài người khác đã lựa chọn tin tưởng khả năng này.
—— Biết ngay mà, một người học lớp mười bảy sao có thể đột phá trong thời gian ngắn như vậy được, còn vào lớp mười?
Nếu là do gian lận, vậy thì giải thích được rồi.
Thậm chí có người còn nghĩ đến có khi ban đầu Diêm Hàn cố ý kiểm tra vào lớp mười bốn, sợ mình làm quá rõ ràng, khiến người ta nghi ngờ.
Đúng là tâm cơ thâm trầm!
......
Nói quần chúng hóng kịch cũng được, nói đau mắt hột cũng được, tóm lại bên kia điều tra chỗ ngồi của Diêm Hàn, các bạn học khác hận không thể móc điện thoại ra quay lại màn này.
Chỉ là đang trong giờ kiểm tra, ngoài dụng cụ tính toán thì không được mang theo bất kỳ thiết bị điện tử nào, một khi bị phát hiện sẽ tính là gian lận.
Xử phạt nghiêm khắc đến khiến người giận sôi, đừng nói đại đa số học sinh căn bản không dám đem điện thoại vào phòng thi, mà dù mang vào cũng tắt máy, tuyệt đối không dám lấy ra chơi.
Nhưng không được quay lại cũng không ngăn được một vài bạn học tò mò nhiều chuyện, giáo viên giám thị tổ chức kỷ luật hai lần đều không có hiệu quả, cuối cùng vẫn phải nhờ chủ nhiệm khối rống lên một câu, phòng thi mới an tĩnh lại.
"Đặt mắt lên bài của mình đi, bây giờ nhìn ngó lung tung là định đục nước béo cò xem đề của bạn khác à? Thành thật cho cô! Ai còn ngẩng đầu nhìn người khác nữa không?"
Chủ nhiệm khối vốn có tiếng hung hãn đanh đá, các bạn học trong khối đều sợ cô, bị cô mắng một lần, cuối cùng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Nhưng tổ chức kỷ luật ảnh hưởng thời gian, tiến độ điều tra bên này cũng chậm lại.
Giương mắt nhìn đồng hồ treo phía trước, đã bị mất ba phút, Diêm Hàn có hơi mất kiên nhẫn, cậu hỏi "Cô ơi, còn vấn đề gì không ạ? Em có thể kiểm tra tiếp chưa?"
Giọng của cậu bình tĩnh nhẹ nhàng, nói chuyện câu chữ rõ ràng, hoàn toàn không có một tia hoảng loạn, trông quả thật không có vấn đề gì.
Giáo viên bên cạnh liếc mắt đánh giá cậu, lúc này chủ nhiệm khối đã lục soát hết bàn của cậu, cũng không phát hiện chỗ nào khả nghi, đành ngồi dậy.
Chỉ là nháy mắt đứng dậy, dư quang của cô đảo qua, quét tới phía ngăn bàn sau ghế tựa của Diêm Hàn...!Hình như là có cái gì đó.
Chủ nhiệm khối duỗi tay sờ, vậy mà lấy ra ba bốn trang giấy nhỏ đủ các loại công thức.
"Đây là cái gì?"
Chủ nhiệm khối móc thứ này ra, bạn học ngồi phía sau Diêm Hàn lập tức đứng lên, hiển nhiên là hết hồn, nói "Cô ơi, cái này không phải của em! Em không biết gì hết!"
Chủ nhiệm khối không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng không cảm thấy thứ này là của bạn học ngồi phía sau.
Cô nhìn Diêm Hàn, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Vì phòng ngừa giấu đồ vật, lúc kiểm tra tất cả các bàn học đều quay ngược lại, ngăn bàn hướng ra đằng trước.
Nghĩ như vậy, lúc nãy cô kiểm tra bàn Nhan Hàm không thu hoạch được gì cũng có thể giải thích.
Bỏ giấy vào ngăn bàn phía trước cũng không tiện, không cần biết là để hay là lấy sao chép.
Nhưng tiện tay bỏ ra bàn sau thì tiện hơn nhiều lắm, chỉ cần giám thị không chú ý tới là có thể đưa tay móc ra, hoặc là dứt khoát sử dụng xong rồi giá họa cho bạn học ngồi đằng sau.
Lúc trước cô còn không tin Nhan Hàm sao chép, nếu không phải người báo cáo thề non hẹn sắt, nói không tìm chứng cứ sẽ muộn, cô cũng không chạy đi điều tra lúc đang trong giờ làm bài...
Bây giờ chứng cớ vô cùng xác thực...
"Nhan Hàm, không ngờ em lại gian lận, em thật sự...!Làm cô thất vọng quá!"
Các bạn học khác không dám ngẩng đầu nhưng tai vẫn vểnh lên nghe, bây giờ nghe thấy câu này, rồi lại không biết lục soát được cái gì, đành phải liều chết ngẩng đầu lên xem tình hình.
Lúc này chủ nhiệm khối không la bọn họ nữa, chắc là không còn tâm tình quản lý người khác.
Lúc người khác tò mò ngắm nghía Diêm Hàn vẫn trấn định như cũ, cậu nói với chủ nhiệm khối "Thưa cô, có thể cho em xem tờ giấy kia được không ạ?"
Chủ nhiệm khối không ngờ lúc này rồi mà cậu còn trấn định được như vậy, không khỏi ngưng ngưng mi, trong lòng nghi ngờ.
Chuyện như vậy còn có thể bình tĩnh, là thật sự không biết, hay là tâm cơ thâm trầm, tiếp tục vờ như không biết?
Nếu không có gian lận, không phải nên phản ứng giống bạn học ngồi đằng sau, kinh hoảng bất an, không biết vì sao tờ giấy này lại chạy vào ngăn bàn mình hay sao?
Nhưng nếu thật sự gian lận, bây giờ bắt cả người lẫn tang vật, còn cần xem lại mấy tờ giấy nhỏ này làm gì?
Tâm tư chủ nhiệm khối thay đổi thật nhanh, Diêm Hàn cũng vươn tay không buông.
Cô suy xét một chút, cuối cùng đưa tờ giấy kia ra.
Tờ giấy này bị vò trông rất cũ, quan sát một chút, Diêm Hàn biểu tình bình tĩnh mở mấy tờ giấy nhỏ kia ra nhìn một cái.
Bên trên không chỉ có công thức Vật Lý, còn có các đoạn thơ cổ Ngữ Văn, toàn bộ đều dùng chì viết tay, viết cực kỳ cẩn thận, nhìn không ra dáng chữ.
Nhưng nhìn kỹ những chữ đó đều rất riêng, rất dễ phân biệt, hiển nhiên người viết nó tốn không ít công sức.
"Này không phải của em." Diêm Hàn nói.
"Không phải của em, vậy thì ai?" Chủ nhiệm khối nói "Tờ