Có đôi khi giáo viên tự cho là hiểu rõ học sinh cũng không tưởng tượng được ân oán giữa chúng đáng sợ đến chừng nào, chỉ vì trả thù bạn học, chúng có thể làm ta chuyện khủng bố bao nhiêu.
Lời khai của hai học sinh đều chứng minh Cung Ngọc Tuyết mới là người khởi xướng, trong văn phòng thầy Cốc, các thầy cô đều lâm vào trầm mặc.
Không vì gì cả, đơn giản là chuyện của bạn học Cung Ngọc Tuyết.
Không đề cập đến phụ huynh nhà họ Cung, bản thân Cung Ngọc Tuyết đã giỏi giang nhiều mặt, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, các thầy cô cảm thấy có hơi khó chấp nhận.
Nhưng đương sự cũng chính là người bị hại đang ngồi bên cạnh họ, chuyện này cũng không thể cứ cho qua như vậy, phải đòi lại công bằng cho học sinh.
"Chuyện này dựa theo quy trình mà làm, thầy Tần, thầy bảo Cung Ngọc Tuyết tới để hỏi tình hình, lúc cần thiết có thể gọi phụ huynh em ấy tới, cùng xem xem vấn đề này rốt cuộc là làm sao." Chủ nhiệm Cốc châm chước một phen rồi nói.
Thầy Tần chính là chủ nhiệm lớp chín, cũng chính là chủ nhiệm của Cung Ngọc Tuyết.
"Còn bạn Nhan Hàm, em yên tâm, chuyện này nhà trường sẽ đòi lại công bằng cho em."
Diêm Hàn lại không quan tâm chuyện đòi lại công bằng lắm, nhưng lúc này cậu không biểu hiện ra bất cứ thái độ không sao nào, mà hoàn toàn lấy tư thái người bị hại không có nơi nương tựa, gật gật nói "Cảm ơn thầy Cốc.
Nhưng chuyện hôm nay xin đừng nói cho ông bà em biết, ông bà lớn tuổi rồi, còn ở xa..."
Những chuyện liên quan đến học sinh, thao tác thông thường nhất của nhà trường chính là báo phụ huynh.
Đặc biệt là sự kiện hai học sinh tranh chấp thế này, tốt nhất là gọi hai bên phụ huynh đến rồi mới tiến hành xử lý.
Nhưng Diêm Hàn ở đây nửa năm, câu cậu nói với chủ nhiệm Cốc nhiều nhất chính là đừng nói cho phụ huynh cậu biết tình hình của cậu.
Chủ nhiệm Cốc thở dài, cũng biết tình cảnh nhà cậu như thế nào.
Lúc trước mỗi khi bị ức hiếp, bạn học này đều tìm tới đây, hy vọng có thể không nói cho người nhà chuyện này, sợ hai cụ sẽ lo lắng, cho nên nếu có thể thầy cũng không muốn báo cho gia đình Nhan Hàm, để hai cụ già phải nhọc lòng.
Nhưng đây không phải lần đầu có người ức hiếp Nhan Hàm.
Chủ nhiệm Cốc lo rằng hiện tượng bạo lực học đường này luôn nhằm vào cậu.
Trên thực tế nếu không phải chuyện lần này làm lớn, đem đến tận chỗ của thầy, thầy cũng không biết những việc này.
—— Nhan Hàm chưa từng tìm đến thầy, cũng không tìm chủ nhiệm lớp nói cô biết tình huống của mình.
Thầy lo lắng bạn học Nhan Hàm quá ẫn nhẫn, vì không muốn đem phiền toái về cho gia đình nên mới cam chịu mãi như vậy...
Nếu tình huống đã như vậy, không cần biết ra làm sao, thầy cũng phải hẹn phụ huynh Nhan Hàm nói một lần, thương lượng chuyện tương lai của đứa nhỏ này.
......
Biết băn khoăn cùng lo lắng của thầy Cốc, Diêm Hàn cũng không biết phải làm sao, cậu không bị ăn hiếp thật mà.
Ít nhất trong trường cậu chưa từng khó chịu vì chuyện của người khác.
...!Cảm giác, hình như đều bị cậu xử lý cả, giống lần này vậy.
Cung Ngọc Tuyết muốn tranh thủ camera bị hỏng để hãm hại cậu, sáng sớm hôm nay Lâm Kiến Lộc đã nói cho cậu biết.
Diêm Hàn sớm biết người này thường xuyên đứng sau lưng ngán chân cậu, cũng đã chịu đủ cảm giác có người nhìn chằm chằm tùy thời hãm hại này rồi, cho nên thừa dịp lần này có cơ hội tốt, bèn tương kế tựu kế, làm bộ như mình không biết gì cả, dẫn dắt những người này cắn câu.
Đương nhiên để cuối cùng có thể lật bàn, chứng cứ tất yếu phải chuẩn bị đầy đủ.
Diêm Hàn định dùng thiết bị ẩn hình của hệ thống livestream để quay lại toàn cảnh phòng thi, nhưng làm vậy thứ nhất là không giải thích được xuất xứ của video, thứ hai là hệ thống từng cảnh báo cậu, thiết bị livestream chỉ dùng để livestream học tập, không thể dùng làm việc tư, nếu cậu muốn dùng cái ghi hình kia, phỏng chừng Tiểu Ngũ sẽ không chịu.
Chính vì khó, Lâm Kiến Lộc mới nói "Chuyện camera tôi đã chuẩn bị tốt rồi."
"Hở? Cậu làm thế nào?" Lúc ấy Diêm Hàn hỏi.
Sau đó nhận được ánh mắt biết rồi còn hỏi của Lâm Kiến Lộc.
Vì thế Diêm Hàn trầm mặc.
Dù sao anh Đại Lâm cũng đã nghiên cứu Vật Lý học đến Cơ học Lượng tử rồi, tuy rằng về phương diện Vật Lý, cũng chính là mạch điện này trên thực tế chưa chắn đã đuổi kịp lý thuyết, nhưng dù sao cũng là người có hệ thống trong tay.
...!Hắn sửa bằng cách nào không quan trọng, nhưng anh Đại Lâm nói sửa được là sửa được.
Huống chi hắn còn có kỹ năng dịch chuyển tức thời, chờ buổi tối sau khi tan học, một mình quay lại khu dạy học cũng không phải việc gì khó.
Lâm Kiến Lộc nửa đêm lẻn vào sửa camera, cuối cùng giúp nhà trường tiết kiệm một dòng kinh phí, đồng thời làm cho thầy hậu cần phụ trách vụ camera thở một hơi nhẹ lòng.
Tóm lại nửa đêm Lâm Kiến Lộc sửa xong camera, mọi chuyện sau đó thuận lý thành chương.
Đám Cung Ngọc Tuyết trăm triệu không lường được camera đã được khôi phục vào đêm trước ngày kiểm tra, kế hoạch của bọn họ thực thi như lẽ thường, cũng bại lộ bản thân.
Mà ở chung một đoạn thời gian, Diêm Hàn cũng tương đối hiểu tính tình Đường Hoằng Bác, cậu khá tin mình có thể khích cậu ta khai ra Cung Ngọc Tuyết.
Đương nhiên hết thảy đều là nhờ Cung Ngọc Tuyết vừa mới chuyển đến đây, rễ chưa cắm sâu.
—— Nhỏ chắc tức điên luôn.
Vậy nên mới xúc động như vậy, cho rằng chỉ thế là có thể chơi chết mình rồi, kết quả lại bị phản cho một đòn.
Đương nhiên cũng không hoàn toàn là nhỏ xúc động.
Dù sao chuyện camera theo dõi hỏng ngay lúc kiểm tra tháng, thời cơ trăm năm có một, nhìn thế nào cũng thấy thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này không ra tay sau này chưa chắc gặp được thời cơ tốt như vậy...
Nhưng kết quả sau đó...!Vậy nên, thật ra...
Chắc là "Có Lâm Kiến Lộc có thiên hạ" nhỉ.
Có thời cơ hay không, có may mắn hay không thật đúng là không quan trọng đến vậy, ông trời rốt cuộc đang giúp ai phàm nhân bọn họ cũng không thể nói thấy, nhưng có được anh Đại Lâm là nắm trong tay một pháp bảo vô địch...!(Edit: Vâng, chồng anh cái gì cũng làm được =)))
Diêm Hàn ở khu giáo vụ, thành thành thật thật ngồi trong góc sô pha nghĩ như vậy.
Từ sau sự kiện bạo lực lạnh hồi năm nhất, Lâm Kiến Lộc tìm Cung Ngọc Tuyết nói chuyện một lần, nhỏ có chút thu liễm.
Nhưng sợ nhỏ lại ngóc đầu trở lại, Lâm Kiến Lộc thường thường chú ý phương hướng hành động của đối phương.
...!Đây là cái đêm ở suối nước nóng Lâm Kiến Lộc nói cho cậu biết, trước kia Diêm Hàn không chú ý người này lắm.
Người có thể khiến Lâm Kiến Lộc coi trọng như vậy Diêm Hàn còn chưa gặp bao giờ, cho nên lúc đối phương chợt nhắc tới đại ca còn hơi ghen.
—— Cung Ngọc Tuyết đúng là có chút khó đối phó, nếu không cũng không có khả năng bao nhiêu lâu nay không lộ ra dấu vết, nhưng Lâm Kiến Lộc...!Sẽ không đối phó nổi một con ruồi hay sao?
Đại ca có hơi không vui.
Không phải cậu lòng dạ hẹp hòi, dù sao thì hai người kia môn đăng hộ đối.
Há, nghe nói còn là thanh mai trúc mã nữa cơ.
Lâm Kiến Lộc thì không phải nói, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trong bụng chỉ có hai muỗng dầu mè như cậu muốn xứng đôi với hắn, thật ra vẫn có khó khăn.
Đôi khi đại ca cũng vì chuyện này mà cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nhưng nữ thần học bá phẩm mạo xuất chúng thì đâu có giống...
Thật ra nếu là trước kia cậu sẽ không để bụng.
Mọi người đều là bạn học, cậu lười so đo với mấy người quen gần quen xa kia.
Nhưng bây giờ anh Đại Lâm là bạn trai của cậu.
Có con ruồi từng yêu thầm bạn trai cậu cả ngày bay quanh cậu vo ve...!Dù có rộng lượng thêm một miếng, vô tư thêm một miếng, trong lòng anh Diêm cũng sẽ không vui.
Trong lòng cậu không vui cũng không để mình phải nghẹn, chỗ nào làm cậu khó chịu thì cậu nói chỗ đó, ngày đó Lâm Kiến Lộc nói cho cậu biết hành động lạ thường gần đây của nhỏ, Diêm Hàn bèn hỏi luôn.
Lúc ấy Lâm Kiền Lộc còn vô tội nói "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta nhượng trước ba phần, người lại phạm ta nhổ cỏ tận góc...!Đây là cậu nói cho tôi."
Diêm Hàn "..."
"Huống hồ thông tin tìm được thông qua các ý niệm không thể dùng làm chứng cứ." Ngay lúc đó Lâm Kiến Lộc nói "Tôi chỉ biết cậu ta lén lút làm cái gì sau lưng, mấy hành động nhỏ Cung Ngọc Tuyết làm gần đây đều không thành công, nên không có chứ cứ, thì..."
"Thì không thể định tội." Diêm Hàn hứng thú bừng bừng tiếp câu.
Đã hiểu ý của đối phương rồi.
Hai câu ngắn ngủn của Lâm Kiến Lộc làm khó chịu trong lòng cậu tan thành mây khói, thật là thần kỳ.
Thật ra giữa hai người bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì, Diêm Hàn cũng không phải kiểu thích để bụng mấy chuyện vặt vảnh.
Chỉ cần nói ra, được nghe giải thích, trong lòng đại ca thoải mái hẳn.
Thoải mái rồi, chuyện sau đó cậu tự nhiên sẽ hiểu nên làm như thế nào.
Rồi chờ được một cơ hội như này đây.
Thật ra một vài động tác nhỏ đó Diêm Hàn vẫn có thể chịu đựng, chuyện trong quá khứ cũng có thể bỏ qua, chỉ cần đối phương đừng tới tìm cậu gây sự nữa, đại ca cũng không phải người tính toán gì.
Nhưng thật là, chưa đến một tuần, Lâm Kiến Lộc nói hướng đi mới của nhỏ cho cậu.
Nếu đối phương muốn dùng camera theo dõi hại chết mình...!Vậy không thể trách cậu chuẩn bị từ trước.
Vì thế mới có một màn này.
Diêm Hàn thoáng hoàn hồn, đối mặt với nỗi lo lắng cậu luôn bị bạo lực học đường của chủ nhiệm giáo dục, cậu cũng chỉ có thể an ủi "Em không sao thật ạ, có người ăn hiếp em, không phải còn thầy cô đòi lại công bằng cho em sao?...!Em thật sự chỉ muốn học tập thôi..."
......
Nói đến nói đi, vẫn chỉ có thể dọn chuyện học ra để nói.
Dù sao đây cũng coi như là tình cảm chân thật của cậu.
Chỉ chốc lát sau, Cung Ngọc Tuyết gõ cửa phòng.
Hôm nay nhỏ cột tóc đuôi ngựa thoải mái thanh tân, xem dây cột tóc bện thủ công là biết giá cả xa xỉ, nhất định không cùng đẳng cấp với dây cột tóc một đồng hai đồng ngoài vỉa hè.
Tuy rằng mang đồng phục, nhưng Cung Ngọc Tuyết trông có chút thành thục, còn có chút kiêu ngạo thượng đẳng.
Nhỏ đẩy cửa ra, như thể không biết chuyện gì đang xảy ra, đi vào trong văn phòng, thân thiết chào hỏi các thầy cô.
Diêm Hàn chưa gặp người bạn học luôn tránh sau màn này được mấy lần, đây cũng là lần đầy tiên cậu nhìn thấy nữ thần ban xã hội...!À không, bây giờ hẳn phải gọi là nữ thần học bá ăn thông tự nhiên xã hội mới đúng, không khỏi cảm thấy cô bé này trông chỗ nào cũng đẹp, người trắng trẻo, cũng có tinh thần, sao bị điên vậy?
......
Quả nhiên, vào văn phòng chưa đến hai phút, biết nguyên nhân mình bị gọi tới, Cung Ngọc Tuyết y như cậu dự đoán, thề thốt phủ nhận.
Lý do của nhỏ cũng rất đầy đủ.
"Chỉ vì lời nói của hai bạn học này đã xác nhận là em sao? Có lẽ là đã bàn trước lời khai rồi." Cung Ngọc Tuyết ẩn ẩn tức giận mà nói "Bọn họ nói là bị em sai khiến, thế họ có bằng chứng không?"
Tuy nhỏ tức giận, nhưng vẫn có hàm dưỡng thục nữ.
Mặc dù cảm xúc trông cực kỳ kích động, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng, suy nghĩ rành mạch, trực tiếp nói trúng điểm chết.
Diêm Hàn cùng một vài giáo viên không khỏi nhíu mày.
Các thầy cô tìm đương sự đến hỏi tình hình, hẳn đã lo liệu nếu đối phương trực tiếp nhận tội, lưu trình lúc sau sẽ được lượt bớt rất nhiều.
Nhưng rất hiển nhiên tố chất tâm lý của Cung Ngọc Tuyết tốt hơn tên học sinh lớp mười bốn bị nhỏ thu mua với Đường Hoằng Bác nhiều, đứng trước mặt nhiều người như vậy, không đời nào nhỏ chịu thừa nhận mình chính là chủ mưu đứng sau vụ hãm hại bạn học, hơn nữa xem lời nói cử chỉ, cũng không phát hiện ra điểm gì khác thường.
Quả nhiên, Cung Ngọc Tuyết lập tức nói "Hơn nữa em với bạn học Nhan Hàm này ngày xưa không oán, ngày nay không thù, em cần gì phải tốn sức lực đi hại bạn ấy?!"
......
Không ngờ nhỏ sẽ thề thốt phủ nhận, phủi chuyện đi không còn một mảnh, Đường Hoằng Bác cùng tên học sinh lớp mười bốn bị nhỏ sai khiến lộ ra biểu tình không dám tin.
Đường Hoằng Bác bất chấp oán hận nói "Mày đúng là thứ lật mặt, lúc trước chính là mày cổ vũ tao hãm hại Nhan Hàm! Mày nói Lâm Kiến Lộc khó đối phó, dùng chiêu này xử lý Nhan Hàm thành tích tăng quá nhanh mới thích hợp! Mày nói chỉ cần tao đuổi nó đi, tao có thể hết giận..."
"Cậu nói cái gì vậy? Nói chuyện là phải chịu trách nhiệm à, cậu có bằng chứng không?"
Cung Ngọc Tuyết cũng không cãi cọ với cậu ta, chỉ công khai nói muốn xem chứng cứ.
Trên thực tế từ khi bằng đầu mở miệng, nhỏ luôn tránh cãi cọ cùng đối chất, chỉ cường điệu chứng cứ.
Đúng là nước cũng không lọt.
Đường Hoằng Bác không biết nên nói thế nào "..."
Cậu ta làm gì có chứng cứ.
Trước khi ra tay cậu ta căn bản không lường được cục diện thế này, lúc trước nào nghĩ đến mình sẽ lật xe, sao mà có chứng cứ!
Đường Hoằng Bác còn á khẩu không trả lời được, tên học sinh chỉ đơn thuần lấy tiền kia càng câm nín.
Bây giờ cậu ta ủ rũ cụp đuôi đứng một bên, dù sao cũng là do cậu ta tham tiền, cũng không có hận Cung Ngọc Tuyết như Đường Hoằng Bác, bây giờ cậu ta chỉ lo lắng lát nữa gia đình cậu ta tới sẽ xử lý cậu ta như thế nào...
Cung Ngọc Tuyết cãi cọ hai ba câu đã xoay chuyển cục diện, Diêm Hàn ngồi một bên, âm thầm lắc đầu, cảm thấy Đường Hoằng Bác từ trước đến nay tự cho mình là thông minh, thật ra không có một chút kinh nghiệm xã hội nào cả, so với Cung Ngọc Tuyết mà nói hành động của cậu ta quá tầm thường.
Phỏng chừng lúc hai người giao lưu sẽ không để cho ai nhìn thấy, cũng càng không lưu lại lịch sử điện thoại.
Mà lúc này, Cung Ngọc Tuyết nói cho Đường Hoằng Bác câm nín thế mà đột nhiên đỏ hốc mắt, khóc đến lê hoa đái vũ.
Cục diện bây giờ là hai tên kia không chỉ ra được chứng cứ, Cung Ngọc Tuyết lại cắn chặt chuyện này nhỏ không biết, có người hãm hại mình, các thầy cô cũng hết cách, thậm chí phân nữa giáo viên trong căn phòng này đều cảm thấy Cung Ngọc Tuyết bị oan.
Đặc biệt là nhỏ vừa khóc, làm các giáo viên bị sự kiện vu oan làm rợn cả người này làm cho bừng bừng lửa giận bình tĩnh lại, cảm thấy Cung Ngọc Tuyết nói cũng có ý ——
Tuy rằng bọn họ có thể chứng minh Nhan Hàm bị oan, nhưng cũng không thể chứng minh người đứng sau màn chính là Cung Ngọc Tuyết.
Dưới tình cảnh này, các thầy cô đành phải nói chuyện riêng với Đường Hoằng Bác và tên học sinh kia, rồi phán đoán xem sự thật là như thế nào.
Thế nhưng lời nên nói đều đã nói, không cần biết hỏi như thế nào, dù có đối mặt với phụ huynh Đường Hoằng Bác cũng chỉ khai như thế, hơn nữa không ai lấy được chứng cứ, làm cho con đường tìm kiếm chân tướng trở nên trắc trở.
Thẳng đến khi người giám hộ của Cung Ngọc Tuyết đến trường, càng một mực chắc chắn Cung Ngọc Tuyết sẽ không làm chuyện như vậy, còn phủi chuyện về phía nhà trường, công bố nhà trường chưa điều tra rõ chân tướng đã hàm oan học sinh phải gánh vác trách nhiệm, các thầy cô càng bó tay hết cách.
Nhưng nếu cứ như vậy có khả năng không chộp được con cá lớn Cung Ngọc Tuyết này, sau này ngược lại nhỏ sẽ càng thêm cẩn thận.
Diêm Hàn nghĩ.
Khoảng thời gian này cậu lăn lộn với anh Đại Lâm, sức tưởng tượng bị bần cùng trói buộc đã thoáng ra nhiều, biết cái người được gọi là người giám hộ này cũng không phải là phụ huynh của Cung Ngọc Tuyết, mà là luật sư nhà nhỏ phái tới đây, liền biết chuyện khó khăn hơn cậu nghĩ rất nhiều, cũng càng thêm hiểu được vì sao biết "chủ mưu" là Cung Ngọc Tuyết thì các giáo viên đều mặt ủ mày chau.
Thế nhưng Diêm Hàn cũng không vì vậy mà lùi bước.
Nửa buổi trưa trôi qua, phụ huynh học sinh đã đến đầy đủ, cậu chỉ có một thân một mình, nhưng đối mặt với cả đám vẫn rất là trấn định, gặp nguy không loạn.
Diêm Hàn nói "Nếu có giao thoa thì không thể không có chứng cứ, Đường Hoằng Bác, cậu với bạn Cung bình thường gặp nhau khi nào, ở đâu?"
Các vị phu huynh kỳ quái mà nhìn bạn học bình tĩnh ngồi trên sô pha này.
Nói thật từ khi bọn họ bước vào văn phòng, đầu tiên là chú ý tới bạn nhỏ mặc đồng phục ngồi trong góc sô pha này.
Dù sao nếu cậu không mang đồng phục cao trung Lộc Trạch, chỉ bằng dung mạo của Diêm Hàn cũng đủ để người ta nghĩ lầm đây là tiểu thịt tươi hay minh tinh gì đấy.
Huống chi cậu ngồi ngay ngắn ở đó, khí chất lỗi lạc, muốn làm người ta xem nhẹ cũng không được.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp.
Mẹ Đường Hoằng Bác lập tức duỗi tay nhéo con mình một cái "Rốt cuộc chuyện là như thế nào, sao còn chưa nói!"
Xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ Đường Hoằng Bác đều chạy tới.
Cha mẹ cậu ta đều đeo kính, nghe nói mẹ là giáo viên sơ trung, cha là nhân viên của công ty nghiên cứu gì gì đấy, hai người một thân phong độ trí thức, có lẽ là chưa bao giờ nghĩ tới chuyện con mình sẽ làm ra chuyện như thế này, cha Đường Hoằng Bác đầy mặt thất vọng, nãy giờ không nói gì.
Mẹ cậu ta cũng cảm thấy mất mặt, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ chỉ muốn mang thằng con về nhà dạy cho một trận, nhưng chuyện này còn chưa rõ ràng, Đường Hoằng Bác còn là nhân chứng quan trọng, lúc này không thể dẫn đi, bà chỉ có thể nôn nóng nhéo con trai, hy vọng cậu ta nhanh nhanh nói rõ ràng mọi chuyện.
Bây giờ Đường Hoằng Bác chỉ muốn chôn cùng người kia, tuy rằng cậu ta cũng không thích Diêm Hàn, nhưng đối mặt vẻ kẻ thù chung, đã bị hỏi, cậu ta chỉ có thể cẩn thận nhớ lại.
"Lần đầu tiên là cuối tuần, tôi tự học ở thư viện bên ngoài trường, Cung Ngọc Tuyết nhận ra tôi, chủ động tìm tôi nói chuyện.
Còn lại...!Có đôi khi là trên đường về ký túc xá, có một lần là lúc tôi đang vệ sinh lớp một mình, ở ngoài trường cũng gặp mặt hai lần, tóm lại mỗi lần gặp nhau xung quanh đều có rất ít người."
Cậu ta càng nói càng giận.
Cuối tuần nào cậu ta cũng đi thư viện, Cung Ngọc Tuyết tìm cậu ta chính lúc đó.
Cung Ngọc Tuyết chỉ gặp mặt cậu ta, cậu ta thậm chí còn không biết số điện thoại của Cung Ngọc Tuyết!
Con người cậu ta có hơi hướng nội, đặc biệt là không tiếp xúc nhiều với con gái, chưa từng nghĩ tới việc chủ động liên hệ đối phương, hỏi số điện thoại gì gì dó.
Nhưng bây giờ nhớ lại những biểu hiện lúc trước, đúng là cậu ta bị lừa làm đứa hứng đòn, Cung Ngọc Tuyết đã phòng ngừa trước chuyện bị bại lộ sẽ liên lụy đến mình!
Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, lúc đó Cung Ngọc Tuyến còn vui vẻ vì trùng hợp gặp được cậu ta, cậu ta còn tưởng thành tích mình giỏi giang thật, có tên có tuổi trong trường, đối phương còn tỏ vẻ ngạc nhiên vì gặp được mình...
Bây giờ xem ra đều là giả vờ cả, Cung Ngọc Tuyết tiếp cận cậu ta, căn bản là đã âm mưu từ trước!
"Vậy thì đâu có chứng cứ." Cung Ngọc Tuyết lúc này đã uất ức nói không nên lời, trước mắt toàn là luật sư của nhỏ lên tiếng.
"Người giám hộ" của nhỏ vẫn dùng miệng lưỡi vô cùng chính trực mà nói "Ngại quá bạn học này, nghe xong lời của cậu tôi càng cảm thấy Cung Ngọc Tuyết bị oan."
Lời này của anh ta làm người nghe xong càng thêm giận dữ, Đường Hoằng Bác không khỏi phản bác "Nếu các anh không tin lời tôi nó, tôi sẽ đi đến thư viện, trích camera đến cho các anh điều tra!"
"Thư viện là thư viện gì? Video theo dõi có hiệu lực chứng minh trước pháp luật không? Ai biết video đó của cậu có phải làm giả hay không chứ?"
"Tôi...! Đó chính là thư viện tình! Video theo dõi ở đó sao mà làm giả được!" Đường Hoằng Bác thất thanh hô to, đúng là bị tức điên rồi "Hoặc là sân trường! Ngày hôm qua bọn tôi còn gặp nhau! Chắc chắn sẽ có chứng cứ!"
"Lớp chín với lớp mười cách nhau gần như vậy, chẳng lẽ cậu không cẩn thận đi chung cầu thang với Cung Ngọc Tuyết cũng được tính là gặp nhau hay sao?" Người giám hộ của Cung Ngọc Tuyết trực tiếp ngắt lời cậu ta "Trừ khi cậu lấy được bằng chứng thiết thực hữu hiệu, nếu không..."
Đường Hoằng Bác bị tức điên đã không biết phải nói gì mới tốt, cậu ta cũng cảm thấy chắc chắn là có thể tìm thấy chứng cứ, chỉ cần chịu dành thời gian theo dõi, chịu đi thu thập chứng cứ.
Chỉ là các giáo viên cùng phụ huynh ở đây hiển nhiên không tán thành cách làm này.
Chủ nhiệm Cốc mệt mỏi xoa xoa mũi, trường hợp hai bên gắt gao, đều không có chứng cứ thế này cũng là lần đầu tiên thầy gặp phải.
Nhưng nghe xong Đường Hoằng Bác miêu tả, mẹ Đường càng có khuynh hướng con mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.
Dù sao bà cũng hiểu con mình.
Vì thế mẹ Đường nói với các thầy cô ở đây "Đứa nhỏ này ngày thường hơi khờ, ở chung với bạn không được hòa hợp, nhưng muốn nó làm ra chuyện hãm hại người khác, nó tuyệt đối không có cái gan đó..."
"Nhưng mà em ấy đã làm rồi." Chủ nhiệm khối cho rằng bà giải vây cho Đường Hoằng Bác, vừa thấy tình thế xoay ngược, đã không thể thất vọng hơn được nữa, hấp tấp cắt ngang lời mẹ Đường.
Sắc mặt mẹ Đường lại trở nên khó coi, nhưng bà vẫn kiên trì nói cho hết câu "Ý của tôi là Đường Hoằng Bác làm ra chuyện như hôm nay, nhất định là có người xúi giục.
Nó còn là trẻ con, cả ngày bị người ta tẩy não, khó tránh khỏi làm chuyện sai trái..."
"Thưa mẹ của Đường Hoằng Bác, chẳng lẽ bà ám chỉ con của bà bị Cung Ngọc Tuyết xúi giục?" Người giám hộ của Cung Ngọc Tuyết lần nữa mở miệng nói "Tôi muốn nhắc nhở bà đây một chút, bà là người trưởng thành rồi, hành vi lên án cùng bôi nhọ không chính đáng của bà chúng tôi có thể đệ đơn kiện!"
"Cậu..." Mẹ Đường cũng tức giận không nhẹ, rõ ràng chỉ cần nói chuyện tử tế là được, một hai cứ phải xả pháp luật ra, làm như vậy ai nghe cũng phiền.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương còn mang theo một ít thiết bị ghi âm trên người, lại càng khó khăn hơn, dù sao ở đây không có ai làm luật sư, ai tới trường xử lý tranh cãi cho con mình lại đem luật sự tới!
Lúc này không chỉ bên phía phụ huynh không dám mở miệng, ngay cả nhà trường cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Dù sao chỉ cần chuyện này có chút bất công, chứng cứ liên quan bị đưa ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cao trung Lộc Trạch!
Hai