Nhưng cũng may tháng ngày tuy cực khổ, nhưng không phải không có điểm cuối.
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức đại hội thể thao.
Lưu trình của đại hội thể thao, ngày đầu tiên đúng 8 giờ sáng khai mạc, bắt đầu đi diễu hành, cho nên Diêm Hàn bị cả đám yêu cầu phải có mặt ở sân thể dục lúc 7 giờ 20 phút.
Sau khi tập hợp giáo viên lại nói lại yêu cầu cùng sắp xếp một lần nữa, đây là lần đầu tiên chủ nhiệm trẻ lớp bọn họ tổ chức đại hổi thể thao, cô Tiểu Vương đã kích động đến lo sốt vó "Lớp chúng ta đi sau lớp chín, là lớp thứ hai của năm hai ra sân, đợi lát nữa các em phải biểu hiện cho thật tốt, lúc đi ngang qua đài chủ tịch thì kêu khẩu hiệu cho to vào nhé..."
"Diễu hành xong đại hội bắt đầu các em đừng vội giải tán, chú ý giữ đội hình, đi theo lớp trưởng về chỗ ngồi, hiểu hết chưa?"
"Hiểu rồi ạ."
Âm thanh rải rác truyền đến, sáng sớm mọi người còn chưa tỉnh ngủ, mà nói thật đại hội thể thao đã tham gia từ bé đến giờ, đã sớm chán chịu không nổi, không ai hứng thú với nghi thức sắp cử hành cả.
Diêm Hàn cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần tưởng tượng đến quần áo hôm nay phải mang, đại ca mất hết cả hứng.
Mỗi người cầm cờ đều phải mang trang phục nhà trường phát, áo ngắn tay, váy ngắn bao mông, còn đội mũ nồi, mặc vào trông từ xa trông rất có tinh thần.
Điểm không lý tưởng nhất chính là bây giờ đang đầu tháng 10, trời đã chuyển lạnh, cô Vương sợ cậu bị cảm lạnh, còn cố ý dặn cậu mang thêm quần hay vớ dài vào.
Diêm Hàn thấy cầm cờ mấy lớp khác đều làm như vậy, nhưng cậu không ngờ hôm nay lạnh đến mức này, cho nên được dặn dò cậu cũng chỉ mang một đôi vớ bình thường mà thôi.
Vớ trắng cao không tới mắt cá chân, cùng đôi giày vải lùn phụ trợ mắt cá chân thon gầy hết sức gợi cảm.
Đại ca cứ vậy lộ ra một đôi chân trắng dài giữa nắng sớm, dưới ánh mắt đánh giá của mọi người, thỉnh thoảng mất kiên nhẫn dậm chân một cái.
"Mẹ ơi, lạnh quá."
Mà tối hôm qua trời vừa mới mưa, nhiệt độ lại giảm mạnh, nhưng mà Diêm Hàn cũng không để trong lòng.
Cậu ỷ mình cơ thể khỏe mạnh, sẽ không dễ bị lạnh, trước nay không quan tâm thời tiết, cũng không quan tâm quần áo mình mặc.
Thậm chí sáng nay đến tiêu một giây để vào phòng hóa trang chọn quần leggings cũng lười, cứ vậy mà mang áo ngắn tay ra đường, một cái áo khoác cũng không đem theo.
Nếu biết trời lạnh như vậy còn đã chẳng cậu mạnh, vừa run bần bật dưới cái nắng ban mai rét lạnh, Diêm Hàn vừa nghĩ, phải mang quần leggings mới đúng, phải mang vớ mới đúng, ít ra còn chắn được chút gió.
Bây giờ bao nhiêu người đứng đây chờ khai mạc, cậu cũng không thể biến ra bộ đồ được.
...!Cho nên chỉ có thể nhịn.
Nhưng đại ca bị lạnh thành như vậy, bạn học cùng lớp vậy mà còn tâm tình ghẹo cậu.
Nam sinh bên người cậu nói "Giáo hoa vì lớp mình mà liều mạng rồi, tôi thấy cầm cờ lớp chín bên kia còn mang quần leggings kìa, đúng là Nhan Hàm, đủ kiên cường."
Nữ sinh cao cao bên cạnh nam sinh kia nói "Đó là nhờ chân Nhan Hàm đẹp nha! Mà bây giờ mới đầu thu thôi, lạnh tới đâu được chứ, cậu nhìn tôi cũng đâu có mang vớ hay quần leggings đâu? Tôi cũng chẳng thấy lạnh..."
"Nhưng giáo hoa của chúng ta gầy mà, không kháng gió, cậu xem cậu đi...!Ồ, ý tôi là mỡ chống lạnh thôi..."
Nữ sinh này vừa cao vừa tròn, sức lực cũng lớn, nghe cậu ta nói như vậy thì duỗi tay tàn nhẫn đập cậu ta hai cái, tiếng xương va vào nhau phát ra tiếng "bốp bốp".
Các bạn học đứng sau cười ầm lên, Diêm Hàn cũng tặng cho nam sinh ngứa mồm này ánh mắt bi ai.
Nhưng lúc này, một cái áo khoác to rộng đột nhiên trùm lên người cậu, Diêm Hàn đột nhiên không kịp chuẩn bị tinh thần, quay đầu nhìn, liền thấy Lâm Kiến Lộc lúc nãy còn đứng trên đài chủ tịch sắp xếp công tác đã trở lại từ khi nào.
Còn cởi áo khoác đồng phục luôn ngay ngay ngắn ngắn ra.
Mà cái áo khoác kia của hắn, bây giờ đang trùm trên người mình...
Ô hô, áo khoác có nhiệt độ của anh Đại Lâm đúng là không ấm như bình thường, Diêm Hàn tự động kéo hai vạc áo lại, hỏi hắn "Cậu bận xong rồi à?"
Tương phản với phản ứng bình tĩnh của cậu, là ánh mắt của các đồng chí vô tình thấy cảnh này.
Cũng chỉ là nháy mắt kia có không ít người nín thở như một bản năng.
Không vì gì cả, chủ yếu là Lâm Kiến Lộc từ trước đến nay đều mang full combo đồng phục, vậy mà bây giờ cởi áo khoác đắp lên vai người khác...
Mà giáo hoa nhận áo tự nhiên cực kỳ?
Hành động này của họ...!Không phải người vô cùng thân thiết thì không có phản ứng này đâu nhỉ?
Tuy rằng biết giáo hoa cùng học bá thân thiết, thậm chí CP "Giáo bá" đã sớm ngồi vững trên diễn đàn nặc danh, nhưng hai người này...!Ít ra cũng phải khiêm tốn chút chứ! (Edit: CP Giáo bá ở đây là giáo hoa + học bá, chứ không phải giáo bá trùm trường đâu nha.)
Lúc này Lâm Kiến Lộc cởi áo khoác chỉ còn một cái sơ mi trắng gật gật đầu "Bận xong rồi."
Trả lời xong, hắn lại nhíu mày "Sao cậu mang ít như vậy? Không phải bảo cậu mang nhiều chút sao?"
"Hầy, ai mà ngờ trời lạnh xuống đột ngột vậy đâu."
Nói, trước mắt bao người, giáo hoa không ưu nhã lắm hít hít cái mũi.
Lâm Kiến Lộc thần sắc bình tĩnh móc túi khăn giấy trong túi ra đưa cho cậu, cũng nói "Lát nữa diễu hành xong còn phải đứng ngoài sân lâu lắm, phải chờ các trường diễu hành xong hết, lãnh đạo trường phát biểu xong mới được giải tán, cậu có chắc nhịn được đến lúc đó không?"
Diêm Hàn "..."
Ngẫm lại sân thể dục to bự trống trơn, khắp nơi lọt gió, cậu cầm cờ lại không thể đứng cạnh mọi người sưởi ấm, cảnh kia thật sự có chút thê lương.
Vậy mới nói, Diêm Hàn nghĩ, đã muốn hết thu còn đại hội thể thao làm gì, thành thật ngồi trong lớp học tập không được hay sao!
Thế nhưng mục đích Lâm Kiến Lộc mở miệng không chỉ đơn thuần là chống lạnh hay không chống lạnh.
Anh Đại Lâm rất nhanh lại nói "Giờ còn kịp, cậu muốn đi mặc thêm quần không?"
Diêm Hàn "...!Này..."
Cậu cũng phản ứng lại rất nhanh, phối hợp với Lâm Kiến Lộc "Tôi cũng có mang quần leggings, nhưng để ở chỗ ngồi..."
"Ừ." Đôi mắt hẹp dài của Lâm Kiến Lộc mang chút ý cười "Vậy đi thôi, phải nhanh lên, chỉ còn mười phút."
"À, được!"
Diêm Hàn nói, giao cờ trong tay mình cho hắn, sau đó quay đầu chạy đi.
Diễu hành tất cả mọi người đều phải tham gia, chỉ có số ít người là ngồi tại chỗ, phụ trách trông cặp cùng đồ đạc cho mọi người.
Diêm Hàn phối hợp với Lâm Kiến Lộc nói mình mang quần theo, nhưng mấy cái đó chỉ là nói cho mấy bạn học xung quanh nghe, cậu chạy một vòng sân vận động cho có, cũng không về lớp để lấy quần gì, mà trực tiếp chạy vào cửa nhỏ đi thông với đài chủ tịch trên lầu, tiện tay tìm căn phòng nào đó, tranh thủ xung quanh không có ai vào phòng hóa trang.
Vào thu trang phục trong phòng hóa trang cũng dần dần thay đổi, những kiểu váy hoa hòe lòe loẹt đều bị "tháo dỡ", đổi thành các kiểu trang phục mùa thu, đương nhiên váy vẫn chiếm đa số, thế nhưng ít ra có thêm nhiều quần dài với áo khoác dày.
Mà lộ đùi một mùa hè, lúc này lại bảo đại ca mang quần legging kiểu nữ đó, Diêm Hàn không vui trăm lần.
Nhưng không biết có phải là bị cảm lạnh thật hay không, lúc này mũi cậu hơi khó chịu, nhưng sau khi đại hội thể thao kết thúc cậu còn phải tiếp tục học, không có thời gian để sinh bệnh, Diêm Hàn vẫn tìm một bộ quần legging màu da, có hiệu quả trùng da tốt để mang vào.
Ồ, dù sao mùa đông cũng phải mang leggings dày, trước sau gì chẳng phải mang, không bằng thích ứng trước.
Bây giờ đại ca lười không muốn so đo nữa.
Ra khỏi phòng hóa trang còn không quên cầm áo khoác đồng phục của anh Đại Lâm theo, về thế giới bên ngoài trong phòng vẫn không có ai, nhưng ngoài cửa, Lâm Kiến Lộc không biết móc đâu ra cái áo khoác đồng phục mới, ngay ngắn mặc trên người đang đứng chờ cậu.
"Sao cậu lại tới đây?" Diêm Hàn hỏi, cũng tiện tay đưa áo cho hắn "Nè, trả cho cậu."
Lâm Kiến Lộc nhận lấy, nhìn trên nhìn xuống một vòng, không chắc lắm mà hỏi cậu "Cậu mang quần chưa?"
"Mang rồi nè." Diêm Hàn cúi đầu nhìn nhìn quần leggings của mình, quả thật hiệu quả rất tốt, không chỉ trùng với màu da của cậu, còn không có một nếp nhăn, nhìn từ xa căn bản không nhận ra được.
Vì để Lâm Kiến Lộc tin tưởng mình có mang, lúc này không khoe khoang, Diêm Hàn cố ý kéo quần leggings một cái.
Leggings lập tức tách khỏi chân cậu, Diêm Hàn nói "Nè, cậu nhìn đi, có mang mà."
"Ừ." Lúc này Lâm Kiến Lộc mới vừa lòng gật đầu "Mang vào trông thuận mắt hơn nhiều."
"..."
Chờ đã, lúc nãy rõ ràng cậu còn không nhận ra tôi mang quần, sao bây giờ lại bảo thuận mắt?!
Diêm Hàn khiếp sợ nhìn anh Đại Lâm ra vẻ đạo mạo, nhưng Lâm Kiến Lộc lại không để bụng, ngược lại còn nghiêm trang giải thích "Váy của cậu quá ngắn, khó chịu."
Diêm Hàn bất đắc dĩ mà nhún vai, không đứng đắn cười hi hi ghẹo hắn "Lát nữa là thay bộ khác rồi."
Lâm Kiến Lộc "..."
Bộ khác trong lời cậu nói, chính là trang phục biểu diễn văn nghệ lát nữa phải mang.
Dù sao cũng là tiết mục tràn trề hơi thở thanh xuân, cho nên trang phục lớp chọn cho các đồng chí tham gia văn nghệ cũng thiên hiện đại, rất có mùi học sinh...!Đồng phục.
Ừm, không khác bộ bọn họ hay mang đi học lắm, chẳng qua kiểu dáng với màu sắc khác nhau, trông cũng thời thượng hơn một ít.
Nhưng không cần biết khác nhau ra sao, trong mắt Diêm Hàn đều là đồng phục cả.
Nghe nói là trang phục lớp cố ý bỏ tiền ra thuê.
Diêm Hàn không hiểu sự khác nhau giữa hai bộ trang phục, nhưng lúc tập luyện thỉnh thoảng cũng có nữ sinh cùng lớp phổ cập kiến thức cho cậu "Bộ đồng phục bảo thủ mù quáng này sao có thể so với JK? Đồng phục JK chính gốc trên mạng bán đắt lắm đấy! Không ngờ sinh thời còn được mượn ánh sáng của lớp mang một lần, thật là hạnh phúc!"
Diêm Hàn "..."
Đồng phục JK gì đó cậu không hiểu, cậu cũng không biết những bộ đó đều là free size, mà hàng thuê thì lại càng ngắn, áo cậu mang còn được, nhưng váy này...!Chỉ có thể che được nửa cái đùi của cậu...
Tuy rằng chất vải rất tốt, mang vào cũng không có gì lạ thường, nhưng...
"Váy của tôi có phải hơi bị ngắn không?" Lúc mới được phát đồng phục Diêm Hàn hỏi, còn không được tự nhiên mà kéo kéo váy.
Mấy cô gái bên cạnh cậu thấy hiệu quả trang phục nháy mắt phần phật lao tới ——
"Không ngắn không ngắn, chủ yếu là do chân cậu quá dài, ha ha ha!"
"Chao ôi như nhân vật trong anime ấy, Nhan Hàm mình muốn tốc váy cậu!"
"Hồi xưa mình còn thấy mấy bộ phim hoạt hình đó là do họa sĩ gạt người, không ngờ thật sự có người mang đồng phục thành như vậy thật!"
Diêm Hàn "..."
Không thể trách người khác phản ứng khoa trương, thật sự là chiều cao của Diêm Hàn, vẻ mặt hung thần ác sát, người sống chớ tới gần lại mang loại đồng phục độc đáo như vậy, khí chất cấm dục cùng gợi cảm kết hợp với nhau, làm người ta cảm thấy mê man.
Thêm khuôn mặt xinh đẹp này, hiệu quả đúng là bùng nổ!
Vốn không phải bạn nữ nào cũng muốn mang trang phục này để biểu diễn, nhưng nhìn Diêm Hàn mang xong, không biết có phải bị hơi thở "ngự tỷ" cấm dục của cậu ảnh hưởng hay không, những người khác cũng tích cực hưởng ứng, thay quần áo, vì thế liền có sân khấu chói sáng của lớp mười.
Đại hội thể thao các lớp sẽ biểu diễn văn nghệ trước đài chủ tịch, sau đó lại diễn trước khu vực lớp mình một lần, vậy mới tính là xong xuôi.
Nhưng những tiết mục được hưởng ứng mạnh sẽ bị yêu cầu diễn vòng quanh sân, mà tiết mục của lớp Diêm Hàn bọn họ thuận lý thành chương thành tiết mục đặc sắc nhất.
Không thể không nói, lớp trưởng lớp mười rất có thiên phú chọn tiết mục.
Đại hội thể thao, những tiết mục như tập thể dục, nhảy múa bình thường căn bản không ai thích xem, chỉ có những tiết mục từ ca khúc đến vũ đạo đều hết sức độc đáo, người diễn giỏi mới được mọi người hoan nghênh.
Vũ đạo của bọn họ vốn là sexy dance hiện đại pha với hiphop, huống chi trong đội ngũ có một đồng chí giáo hoa rất thu hút ánh mắt, bởi vì nhảy giỏi, lớp trưởng còn ghép thêm một đoạn vũ đạo ngầu lòi cho Diêm Hàn, để cậu solo.
Ở phương diện vũ đạo Diêm Hàn cũng coi như là không thầy tự hiểu, đặc biệt là hiphop, bản thân cậu đã nhiều lực, cộng thêm mở khóa chuyên môn âm nhạc, nhảy hiphop cứ như dancer chuyên nghiệp, cũng cộng thêm điểm cho tiết mục.
Cũng bởi vậy, đội ngũ văn nghệ của lớp mười đi đến đâu được hò reo đến đó.
Sau khi diễn trước đài chủ tịch, lại bị yêu cầu diễn một vòng quanh sân, mà đại hội thể thao đã khai mạc, các hạng mục thi đấu trong kế hoạch đang được tiến hành, trên sân vận động vô cùng náo nhiệt, cũng có không ít người tranh thủ trốn khỏi chỗ ngồi, đến xem bọn họ diễn.
Cuối cùng dẫn tới bọn họ đi đến chỗ nào cũng có người đi theo xem, hiện trường đại hội còn vì vậy mà xảy ra một ít hỗn loạn nhỏ, các chủ nhiệm lớp không thể không tự mình thống kê nhân số, quan sát xem ai chạy đi xem lớp mười năm hai diễn văn nghệ.
Nhưng nhờ có hưởng ứng đó, tiết mục của lớp mười không phải nói nữa, nhất định sẽ cầm hạng nhất.
Nhưng thật ra diễn một vòng, một buổi sáng không biết đã nhảy bao nhiều lần.
Cuối cùng đoàn người về chỗ thở hồng hộc, còn phải chụp hình lưu niệm, mà không thể nghi ngờ, Diêm Hàn nhảy đầu tự nhiên bị mọi người vây ở trung tâm.
Buổi sáng đại ca còn thấy lạnh, lúc này nhảy không dưới năm lần đã nóng đến mồ hôi đầy đầu, nào còn thấy lạnh nữa.
Nhưng cậu vẫn kiên trì mỉm cười tới phút cuối cùng, trên ảnh chụp tự nhiên cũng lưu lại nụ cười xán lạn của cậu.
Không cần biết như thế nào, đợt này coi như cố nhịn vậy.
Bởi vì biểu hiện thật sự rất tốt, chẳng sợ cuối cùng Diêm Hàn tận chức tận trách diễn xong, đúng là đã sôi động đại hội thể thao, cho nên dù nhà trường ngày mai tổ chức lễ bế mạc mới phát thưởng, bên hệ thống vẫn tổng kết điểm cho cậu trước.
Diêm Hàn vừa xoa mồ hôi, vừa thở phì phò, vừa nghe Tiểu Ngũ ríu rít bên tai [Hệ thống chúng em không phải loại hệ thống keo kiệt, thấy biểu