Tuy rằng bày ra thực lực, thoải mái hạ gục mọi người, nhưng sau đó thẳng tới khi đại hội thể thao chính thức khai mạc, Diêm Hàn cũng rất thành thật đi huấn luyện chung với mọi người, không có chút nào gọi là làm giá "siêu sao".
Mà căn cứ vào thần thoại cậu sáng lập trên sân huấn luyện, lại kết hợp với mong muốn của cậu, cuối cùng hạng mục Diêm Hàn được xếp ra sân là chạy nhanh 100 mét cùng với nhảy xa.
Quy định của đại hội mỗi học sinh chỉ được đăng ký tối đa hai hạng mục.
Mà vì suy xét cho thân thể của vận động viên, mặc dù am hiểu rất nhiều hạng mục nhà trường cũng sẽ không để một mình người đó ra sân, dù sao cũng là hữu nghị hạng nhất, thi đấu hạng nhì.
Đương nhiên nếu có người có việc đột xuất không thể tham gia, cũng không thể không để vận động viên khác đến thi thay.
Chạy nhanh 100 mét của Diêm Hàn là hạng mục đầu tiên của ngày thi đấu thứ nhất, từ lúc bắt đầu đã được nhiều người chú ý.
Khoảng cách 100 mét quá ngắn, hoàn toàn là thi đấu sức bộc phát của từng người, đối với Diêm Hàn mà nói hiển nhiên không phải việc gì khó.
Từ lúc xuất phát cậu đã đứng vị trí đầu tàu, cả đường đua đều trong trạng thái gia tốc, cho đến khi cơ thể chạm được dây đích.
Từ mười sáu người loại bớt còn tám người, rồi đến vòng đua tranh ba tư, mỗi một vòng Diêm Hàn đều duy trì thứ tự đứng đầu thuận lợi hoàn thành cuộc đua, không chút trì hoãn lấy được hạng nhất giải chạy nhanh 100 mét nam.
Kết thúc trận đấu, đội cổ vũ của cao trung Lộc Trạch đều vây quanh cậu hoan hô, lúc đưa nước lúc tặng khăn.
Diêm Hàn lễ phép cảm ơn, nhận bình nước khoáng uống một ngụm.
Chạy xong 100 mét cơ thể không xuất hiện phản ứng mãnh liệt nào cả, trong khoảng thời gian này ngày nào cậu cũng luyện tập, mặc dù chạy liền ba vòng, đối với đại ca mà nói hoàn toàn không đáng là bao.
Diêm Hàn mặt không đỏ cũng không thở dốc.
Diêm Hàn ở đây chạy liền ba vòng đua, vòng nào cũng là người nhanh nhất, khoảng cách với người hạng hai còn cực kỳ lớn, cũng đủ khiến người khác quan tâm chú ý.
Càng thêm đáng ngạc nhiên chính là gương mặt cậu.
Lúc này cậu mang áo ngắn tay màu vàng nhạt cùng với quần đùi, hơi ngẩng cổ uống nước trông có chút mất khống chế, cũng có chút ngầu.
Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo vô tình quay về phía khán đài, vốn đã có người chú ý tới cậu, nhìn thấy gương mặt kia không khỏi liên tục kiêu lên "Ấy cậu nhìn số 9 kia kìa! Số 9 vừa mới nhận giải nhất ấy! Má ơi, đẹp trai quá đi mất!"
Khán đài đối diện với đường băng thi đấu 100 mét là một trong hai trường cao trung trọng điểm của thành phố.
"Trông ra làm sao? Chỉ mình xem chỉ mình xem!" Bạn của cô gái lập tức cướp kính viễn vọng trong tay cô qua.
Một người khác bên cạnh khinh thường mà nói "Phụt, ban nãy mình đã chú ý cậu ta rồi, nhưng trông từ xa mặt cậu ta rất trắng, kiểu tóc cũng đẹp trai, như thụ ấy...!Nhưng cậu cũng hiểu mà, mấy người thế này quay mặt lại thì xấu..."
"Không có xấu!"
"Trời ạ! Số 9 này đúng là...!Đẹp quá đi thôi! Là người thật hả?!"
Bạn học ban nãy rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, lấy kính viễn vọng qua, trực tiếp nhìn về phía Diêm Hàn.
Giờ khắc này Diêm Hàn đã uống nước xong, cậu theo thói quen quẹt miệng, có người cầm lấy chai nước cậu mới uống, Diêm Hàn lễ phép cảm ơn người nọ...
"Á á á từ từ, tiểu thụ này! Trời tôi ơi...!Sao mình không tìm được khuyết điểm trên mặt cậu ấy vậy..."
"Được rồi, trả kính viễn vọng lại cho mình, mình xem lại!"
Ai ngồi ở vị trí trên cao hoặc là xa đường đua chỉ có thể dùng kính viễn vọng của bạn học mang theo để xem thí sinh số 9 vừa đoạt giải quán quân này.
Mà ở sườn dưới, các học sinh ngồi đối diện đường băng 100 mét thì có thể dùng mắt thường nhìn rõ diện mạo Diêm Hàn!
"Đậu xanh...!Sớm biết thế tôi cũng mang kính viễn vong theo! Ai mà biết ngồi đây sống không bằng chết, làm khán giả hai ngày, kết quả lại phát hiện trai đẹp như vậy chứ!"
"Vậy trai đẹp học trường nào vậy! Mau cho tui biết cậu ấy học trường nào!"
May mắn lúc này, đại hội đã bắt đầu công bố thành tích thi đấu 100 mét.
Nghe thấy quán quân là học sinh cao trung Lộc Trạch, những người đang từng bước điều tra trai đẹp đều la hét thất thanh, có người rất nhanh liền nhớ đến cái người trong top 10 nhân vật gây mưa to gió lớn trên diễn đàn nặc danh, có một đàn anh được xưng là giáo hoa...
Rất nhanh đã có người móc điện thoại ra...
Vì thế một mảnh khán đài lại sôi trào, mặc cho giáo viên của bọn họ tổ chức kỷ luật như thế nào, trận xôn xao quy mô lớn này cũng không dừng lại.
"Á á á là ảnh thật! Đậu má, hôm nay thấy được người thật rồi!"
"Người thật rõ ràng đẹp trai hơn trong hình nhiều! Đẹp chết tôi rồi!"
"Đúng rồi, tôi thấy có mấy tầng trước nói lần này giáo hoa của bọn họ tham gia huấn luyện...!Lúc ấy không chú ý lắm, thật không ngờ giáo hoa không chỉ đẹp, còn giỏi thể thao như vậy!"
Mà Diêm Hàn vô tình trở thành tiêu điểm của một ít người bấy giờ còn chưa phát giác.
Nhảy xa phải gần giờ cơm trưa mới bắt đầu, ít nhất còn có một khoảng thời gian cậu không có việc gì để làm, Diêm Hàn đang tự hỏi mình nên về khán đài ngồi, hay là đứng đây dạo với mấy bạn học thi cùng.
Từ buổi sáng cậu đã không gặp được Lâm Kiến Lộc.
Thân là ủy viên kỷ luật có nhiều kinh nghiệm nhất năm hai, toàn bộ công việc ngày hôm nay đều là Lâm Kiến Lộc quản lí.
Từ sắp xếp hướng đi của đại hội, thông báo thời gian cùng nhắc nhở cho tuyển thủ thi đấu, đến khi thi đấu kết thúc đưa nước uống khăn sạch cho tuyển thủ, những việc này đều do hắn xử lý.
Diêm Hàn thì không mệt lắm, bèn nghĩ hay là đến giúp anh Đại Lâm chút việc, dù sao chỉ cần không phải về khán đài ngồi tĩnh tọa, bắt cậu làm cái gì cậu cũng vui.
Thế nhưng ngay lúc này, một ủy viên kỷ luật mang đồng phục trường đến tìm cậu, hỏi "Đàn anh Diêm Hàn, có vận động viên bị trẹo chân không lên sân được, thầy Lưu hỏi anh có thể thay chạy 400 mét được không?"
Sau khi kết thúc chạy 100 mét là 200 mét, 200 mét xong là bắt đầu 400 mét ngay, thời gian nhoáng cái là qua ngay, trong một lúc ngắn không thể nào tìm được người thay thế thích hợp.
Diêm Hàn vốn đã tính hiến hết sức lực của mình cho đại hội thể thao lần này rồi, vì vậy gật đầu đồng ý.
Thậm chí cậu còn có chút mong chờ.
Thi đấu 400 mét bắt đầu, từ điểm xuất phát đến nửa đường tăng tốc, đến gần cuối lại tăng tốc thêm một lần, cả đường đua 400 mét Diêm Hàn không hề trì hoãn mà dẫn đầu, vọt thẳng vào chung kết!
Bởi vì thành tích tốt hơn người đứng hạng hai rất nhiều, cậu còn bị bạn học ngồi xem ở hiện trường tôn làm "người bay".
Vạch xuất phát 100 mét cách khán đài cao trung Lộc Trạch cực kỳ xa, các bạn học ngồi trên khán đài từ sáng sớm còn phải phối hợp với các thầy cô làm gợn sóng tập thể, căn bản chẳng mấy ai chú ý tới thi đấu 100 mét bên kia.
Thẳng đến khi tên quán quân hiện lên bọn họ mới biết Diêm Hàn đã lấy về cho trường huy chương vàng đầu tiên.
Hơn nữa đại đa số các bạn học biết tình hình đều là nhờ loa thông báo.
—— Trừ khi các bạn học ngồi ở khán đài có người dùng kính viễn vọng, nếu không chỉ toàn là đồ thể dục, căn bản không rõ ai là ai.
Nhưng chạy 400 mét vừa lúc là một vòng đường băng, bất cứ vị trí nào trong sân vận động đều sẽ có vận động viên chạy ngang qua, ai cũng có thể thấy được trận đấu này.
Cho nên đông đảo học sinh cao trung Lộc Trạch chính mắt nhìn thấy Diêm Hàn thay bạn học bị thương ra sân, một đường chạy từ vòng loại mười sáu người đến vị trí quán quân.
Lúc biết Diêm Hàn lấy huy chương vàng 100 mét đầu tiên về cho trường, mọi người trên khán đài liền hung hăng bùng nổ một trận.
Bây giờ chính mắt nhìn thấy vận động viên trường mình dẫn đầu phía xa xa...
Trong tay liều mạng vẫy cây quạt, hận không thể la rách cổ họng, dưới sự dẫn dắt của giáo viên không ngừng cổ vũ, ai nấy như nổi điên gọi tên Diêm Hàn, kêu cố lên.
Không cần biết ở trong trường xích mích ra sao, chỉ cần đề cập đến vấn đề vinh dự tập thể, đa số các bạn học đều hò hét rất to.
Huống chi trơ mắt nhìn trên sân có một người chỉ bằng diện mạo đã khiến người ta mát mắt, cực kỳ thoải mái, người này còn có thể lấy hạng nhất liên tục, bỏ xa đối thủ ở sau lưng, mà mấu chốt nhất chính là, cậu ấy là học sinh trường mình!
Sao những bạn học thân là học sinh cao trung Lộc Trạch có thể không vinh quang?!
Diêm Hàn nhận được quán quân 400 mét, khán đài cao trung Lộc Trạch như thể cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hoặc là ghen tỵ của học sinh trường khác.
Đã có bạn học được bạn ngoài trường liên lạc, hỏi thân phận của vị "người bay" này.
Máu nóng của mọi người đều được châm lửa, lúc này trong đám người không cho phép bất cứ ai nói anh hùng của trường một chữ "không".
Chỉ có những người đã từng cực kỳ võ đoán khinh thường Diêm Hàn là phải trầm mặc.
Cảm giác đối lập này ở lớp chín là nghiêm trọng nhất.
Những người chưa từng diss Diêm Hàn lúc này thật lòng kiêu ngạo vì cậu, cũng có thể không thẹn với lòng hưởng thụ ánh mắt nể phục của bạn học lớp khác thỉnh thoảng nhìn lại đây.
Mà những người từng mãnh liệt phủ nhận Diêm Hàn lại hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
Lời mình đã nói không thể nuốt lại vào bụng, cũng không thể thu hồi.
Nhưng cũng vì những