Mấy môn sau đó Diêm Hàn đều biểu hiện rất tốt.
Cậu cố ý "bộc lộ tài năng" ngoài muốn chứng minh cho những giáo viên cảm thấy bọn họ không thể cứu chữa xem, bọn họ không phải không thể cứu chữa, cũng là muốn nói cho bọn Phan Dũng biết, học tập không phải là vô dụng, học giỏi còn có thể giả ngầu, thậm chí còn ngầu hơn mấy thằng bất lương kia nhiều.
Trừ cái này ra, tan học Diêm Hàn lợi dụng thời gian giữa các tiết giảng cách đánh nhau cùng kỹ xảo cho đám anh em của mình.
Nhưng truyền thụ là truyền thụ, Diêm Hàn đề nghị những cái đó chỉ dùng để tự vệ, khuyên bọn họ không nên đối cứng với đám anh Đường, phải đi chính đạo.
Những thiếu niên đó thật ra không tính là bất lương, chỉ là không quen nhìn thế lực tàn ác diễu võ dương oai trong trường, cho nên mới bắt đầu phản kháng.
Nhưng thành tích không tốt thêm đánh nhau, liền thành bất lương trong mắt người khác.
Theo danh ngôn của Nietzche, khi ta nhìn chăm chú vào vực sâu vực cũng đang ngóng nhìn ta, trước kia Diêm Hàn không hiểu, bây giờ thì đã khắc sâu, muốn phản kháng thế lực kia, con đường duy nhất chính là khiến cho mình trở nên cường đại.
Không phải đánh nhau mạnh bao nhiêu tàn nhẫn bao nhiêu, là các mặt khác đều phải mạnh hơn đám ác ôn kia gấp trăm lần, nghiền áp bọn chúng một cách toàn diện.
Nhưng đạo lý không phải ngày một ngày hai là hiểu được, Diêm Hàn định thẩm thấu từ từ.
Tuy rằng đây chỉ là một tuyến thời gian ở thế giới song song, trong không gian năm chiều có ngàn ngàn vạn vạn Phan Dũng, nhưng nếu ở đây cậu đã gặp, cậu phải có nghĩa vụ giúp đỡ anh em của mình ở thế giới này.
Tới buổi tối, cậu lấy tiền anh Đại Lâm cho mình ra, mời cả đám bạn có quan hệ thân thiết với cậu đi ăn một bữa.
Buổi tối trường không đóng cửa, trước tiết tự học buổi tối học sinh có thể tùy ý đến tiệm cơm phụ cận để ăn tối, điểm này rất tiện.
Mà Diêm Hàn nói mời cơm cũng làm những người khác chấn động.
Không phải bình thường anh Diêm keo, mà thình lình mời cơm thì quá là khác lạ.
Mà ai cũng biết tình huống trong nhà anh Diêm, cho nên trong bữa có người nhịn không được hoài nghi ——
"Anh Diêm, mày nói thật đi, có phải mày trúng số không?"
"Tao thấy chắc lúc sinh anh Diêm bị người ta ôm sai, gần đây ba đại gia mới rước về đấy."
"Không đúng, tao cảm thấy anh Diêm giống bị xuyên hồn hơn! Bọn mày nhìn không thấy đấy thôi, hôm nay anh Diêm làm lão Trịnh câm nín rồi!"
Những người khác đang ngồi đó nói chuyện lung tung, Diêm Hàn hàm súc mà mỉm cười.
Cậu muốn nói thật ra sai hết, cậu chỉ là trời xui đất khiến tìm được một anh bạn trai mà thôi.
Không sai, bạn trai tao nhà giàu, còn giúp tao nâng thành tích, trâu bò như vậy đấy.
Diêm Hàn ngại khoe ra miệng, chủ yếu là do không thể giải thích thân phận của anh Đại Lâm.
Nhưng điểm này không ảnh hưởng bọn kia khen cậu một lần, trong lòng cậu lại khen Lâm Kiến Lộc một lần.
Sướng như tiên.
Sau đó mọi người nói nói, không biết là ai bắt đầu, chủ đề chuyển đến vấn đề khác giới mà đám thiếu niên tuổi dậy thì thích nhất.
Thằng một "Tao phát hiện Tiểu Hoa lớp năm trông khá xinh."
Thằng hai "Xinh á? Mắt mày bị sao vậy? Nhỏ còn không đẹp bằng anh Diêm của tao!"
Thằng một "Ầy, mày không nói tao không phát hiện, thật ra anh Diêm của chúng ta mang tóc giả mặc váy có khi còn đẹp hơn đám con gái kia ấy!"
Diêm Hàn "..."
Dừng, dừng đi.
Cố tình bên cạnh còn có người không biết nhìn mặt.
Thằng ba "Nói gì đấy, mang váy cái gì, anh Diêm là người có thể mang váy à?! Tao cảm thấy anh Diêm làm vậy phải làm giáo hoa mới xứng!"
"..."
Mặt lạnh nghe bọn nó mở miệng nói phét, chỉ chốc lát sau lại từ ai đẹp hơn ai biến thành nên phát triển tình cảm với ai hơn.
Phan Dũng làm mặt quỷ nhích đến bên cạnh Diêm Hàn "Anh Diêm hôm nay ra tay làm phân nửa gái lớp chúng ta mê mệt, thế nào, có thích ai không? Anh em cho mày vài lời khuyên."
"Đừng phí sức." Diêm Hàn đang ăn đậu phộng, phun vỏ lên bàn "Ông đây có...!Có ý trung nhân rồi."
"Cái gì?!"
"Gì?!"
Vừa nghe anh Diêm nói đã có người thương, cả đám đều hết hồn.
Hoàng Minh Vũ nhìn cậu một cái, mím môi, nghĩ thầm Diêm Hàn có người thương sao mình lại không biết.
Dương Tiêu cũng có phản ứng y hệt cậu ta.
Mà càng nhiều người lại dễ tin tìm xem người nọ là ai, đám anh em bắt đầu suy đoán.
Không vì gì cả, chủ yếu là anh Diêm của bọn nó bình thường mềm cứng không ăn, đối xử với mọi người, bao gồm cả các cô em đều là kiểu không có sắc thái...!Nói bọn nó anh Diêm đã có người trong lòng, bọn nó sao dám tin!
"Là thật đấy." Diêm Hàn nói.
Cậu đã khẳng định như vậy, những người khác càng thêm bùng nổ, đều dò hỏi cậu là ai.
Trước kia Diêm Hàn không hay thảo luận với đám này chuyện tình cảm, ngoài việc có quá nhiều phiền não quấn quanh cậu, làm cậu không rảnh bận tâm ra, còn vì cậu là gay.
Giới tính mọi người không giống nhau, làm sao thảo luận chung với nhau được đây.
Cũng vì thế cậu đột nhiên "bày tỏ cõi lòng", tỏ vẻ cậu đã có người thương, mới làm những người khác tò mò như vậy.
Thế nhưng miệng Diêm Hàn rất kín, cậu quyết định không nói, dù người khác có hỏi thế nào cũng không có được nội dung cụ thể.
"Thôi thôi thôi, không phải muốn đánh bài à, nhanh đi." Diêm Hàn giơ tay nói với mọi người.
Chương trình học năm nhất không căng thẳng lắm, bây giờ cách giờ tự học tối còn gần một giờ đồng hồ, lúc trước đã bàn muốn tranh thủ thời gian này đánh mấy ván Poker.
"Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, đánh xong đi về học hết cho ông!"
Năm ấy không có gì chơi, chỉ lưu hành bài Poker hoặc là mạt chược.
Phòng nhỏ vừa hay có bàn bốn cạnh chơi bài, mấy thằng khác còn đang vui, nghe Diêm Hàn nói như vậy liền chạy nhanh đi bày bài, cũng có người không chịu báu mãi không buông, một hai phải moi tin từ miệng Diêm Hàn.
"Sao bây giờ đại ca chính phái vậy nhỉ, há mồm ngậm miệng toàn là học, chẳng lẽ liên quan đến người thương à."
"Tao nói nhé, anh Diêm chắc chắn là thích Tiểu Hoa lớp năm! Tao thấy vừa học giỏi vừa xinh đẹp chỉ có em gái này thôi, anh Diêm đừng thẹn nữa, mau nói người trong lòng mày có phải hoa khôi kia không!"
Diêm Hàn "..."
Rốt cuộc Tiểu Hoa kia là ai vậy.
Mặt đen xì "di giá" đến bàn bài bên cạnh, Diêm Hàn vừa định phủ nhận, lúc này cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng.
Quy củ vang lên ba tiếng "cộc cộc cộc", cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài, từ góc độ của Diêm Hàn chỉ thấy một bóng người cao hơn người thường rất nhiều đứng ở cửa.
Cao ráo, mặt còn không đẹp trai kiểu thường...
Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một người cao quý từ diện mạo đến khí chất như vậy, cả đám đều có chút ngớ người.
Có người hỏi hắn là ai, mà phản ứng của Diêm Hàn lại là trực tiếp chạy lên, hỏi hắn "Sao anh...!Sớm như vậy đã quay lại rồi?"
Không sai, người gõ cửa này đúng là anh Đại Lâm của cậu.
Diêm Hàn nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, cậu cho rằng Lâm Kiến Lộc nói buổi tối sẽ quay lại là phải muộn hơn nữa, ít nhất phải tám chín giờ, không ngờ nhanh như vậy đã...
Biểu tình Lâm Kiến Lộc bất biến, ánh mắt tối tăm không rõ, gật đầu nói "Ừm."
"...!Vậy anh vào đi, chờ em một chút." Diêm Hàn trực tiếp kéo người đi vào.
Đã nói là đánh bài với nhau, hơn nữa công tác giáo dục tư tưởng của cậu còn chưa làm xong đâu, còn việc chưa hoàn thành, lúc này đi thì không thích hợp lắm.
Diêm Hàn nghĩ nghĩ, vẫn nên để anh Đại Lâm chờ cậu một chút, chờ đám Đại Dũng về học hết, mọi chuyện hoàn thành rồi cậu lại đi.
Trong lúc này những người dừng mắt trên người Lâm Kiến Lộc, tràn ngập đánh giá.
Diêm Hàn đành phải giải thích với đám anh em "Đây là...!Ồ, đây là bạn của tao."
"Bạn gì cơ? Anh Diêm bạn này anh quen ở đâu thế? Sao bọn tao không biết?"
Những người khác mồm năm miệng mười hỏi, cũng không phải là có địch ý gì với Lâm Kiến Lộc, chỉ đơn thuần là tò mò.
Bởi vì tuy khuôn mặt Lâm Kiến Lộc trông cũng trẻ, nhưng trong một đám học sinh cao trung, hắn chỉ giơ tay nhấc chân cũng lộ ra thành thục.
Cảm giác thành thục này, khí chất cấm dục sắp làm căn phòng căng nổ rồi!
Những người khác hỏi, Diêm Hàn đành phải hàm hàm hồ hồ mà đáp.
Sau khi cậu rời khỏi đây cũng sẽ trở thành cư dân mất tích, mà Lâm Kiến Lộc vốn đã không phải người của thế giới này, giới thiệu hắn cũng vô dụng, ngược lại sẽ trở thành phiền toái.
Mà trong lúc hàm hồ trả lời, Lâm Kiến Lộc biểu tình bình tĩnh đi vào giữa phòng, bộ dáng trông càng giống chủ nhà hơn.
Thật ra nói chủ nhà cũng chẳng sai.
Dù sao tiền cơm bữa này cũng là bọn cậu trả.
Lập tức đi đến trước bàn bài, Lâm Kiến Lộc hỏi "Đang định chơi bài sao?"
"À đúng vậy." Diêm Hàn nháy mắt với hắn "Còn một tiếng mới đến giờ học, chơi một lát."
Lâm Kiến Lộc "Ừm, vậy cho anh chơi cùng được không."
Diêm Hàn "???"
Chờ đã, không phải trước nay anh Đại Lâm không chơi bài sao?
Trong trí nhớ của cậu từ khi quen Lâm Kiến Lộc, hắn không chơi trò này bao giờ.
Thế nhưng anh Đại Lâm nói muốn chơi, vậy để hắn chơi thôi.
Diêm Hàn cảm thấy mới lạ, bản thân cậu cũng không lên bàn, chỉ ngồi bên cạnh xem Lâm Kiến Lộc chơi như thế nào.
Những người khác cũng xem như là quen tay, vài người tự động lên sàn, ngồi quanh bàn nhỏ một vòng, bắt đầu đánh.
Sau đó Diêm Hàn mới hiểu, trước kia lúc đi học bọn họ cũng có mời Lâm Kiến Lộc, lúc ấy anh Đại Lâm chỉ nói mình không rành trò này, bây giờ nghĩ lại chắc chỉ là nói cho có lệ thôi!
Tuy ban đầu có thể không hiểu quy tắc, nhưng Lâm Kiến Lộc là ai? Đánh được hai vòng, quy tắc có phức tạp đến đâu cũng bị hắn nhìn thấu!
Hơn nữa anh Đại Lâm còn có thần kỹ kinh thiên mà người khác không có, chính là nhớ bài!
Người khác đánh bài hơn phân nửa là nhờ may rủi, còn hắn chỉ dùng trí nhớ.
—— Con mẹ nó hai bộ bài Poker gộp lại, ai ra lá nào, còn lá nào