Trong trường này cái tên Lâm Kiến Lộc có uy lực so được với gió lốc, không chỉ trong đường đi đến đâu sóng to gió lớn đến đó, mà trong tiềm thức của Diêm Hàn tồn tại như trời như đất độc nhất vô nhị.
...!Đều do cái kế hoạch kiều mị kia làm hại!
Nhưng mà sự thật là Lâm Kiến Lộc không xuất hiện trước cửa lớp bọn họ, mình cũng không bại lộ trong tầm nhìn của đối phương.
Nghĩ cũng đúng, tổng vệ sinh vừa mới bắt đầu chẳng bao lâu, trường học dù có kiểm tra cũng không phải bây giờ, Lâm Kiến Lộc xuất hiện ở đây có lẽ chỉ là đi ngang qua thôi.
Diêm Hàn nhẹ nhàng thở ra, làm như không có việc gì mà cúi đầu lau nhà.
Ôn Giác Vinh hỏi cậu "Anh Nhan anh làm gì đó, làm em sợ nhảy dựng."
Diêm Hàn không để ý tới cậu ta.
Bởi vì anh Nhan của cậu ta lúc nào cũng có một nói một, hiếm khi nào "ngượng ngùng xoắn xít" như vậy, này không khỏi làm cho Ôn Giác Vinh lâm vào tự hỏi.
Cậu ta sờ sờ cái cằm thịt, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Lúc Diêm Hàn một bên lau nhà một bên cãi cọ với bọn họ, mấy nữ sinh lớp cậu đã đứng ở cửa lớp mười tám, kể cho Vu Tĩnh nghe bọn nó "ủy khuất" như thế nào.
Bọn nó khinh thường không thèm so đo với bạn của Tần Tư Du, bởi vì không cùng cấp bậc, cũng không có giao thoa.
Nhưng lúc đống rác bị bọn nó bỏ sót bị bày biện một cách chói lọi trên sàn nhà, lại cảm thấy mình bị vả mặt, huống chi vả mặt bọn nó còn là Nhan Hàm!
Trong lòng có lửa giận, lại không có chỗ phun, bọn nó liền nói xấu Diêm Hàn trước mặt Vu Tĩnh, quăng nồi đi chỗ khác.
Vốn là bọn nó chơi với đám Vu Tĩnh, sự kiện lần trước Vu Tĩnh cùng Diêm Hàn xé rách mặt, cả trường ai cũng biết.
Hiện tại đầu mâu chỉ về phía Diêm Hàn, chạy đến đây tìm đồng chí kể khổ là thích hợp nhất.
"Chúng em quét rác thế nào thì liên quan gì đến nó? Dù nó quét sạch thì làm sao, quét lại chỗ bọn em làm rồi, chị nói còn không phải tiện nhân à!"
—— Nghiễm nhiên xem nhẹ sự thật là bọn nó căn bản quét không hề sạch.
"Chị nói có phải nó cố ý không, muốn làm bọn em xấu hổ chứ gì?"
—— Cũng xem nhẹ sự thật Diêm Hàn từ đầu một câu cũng chưa nói, chỉ vùi đầu làm việc của mình.
"Đúng thế, em thấy nó là muốn thể hiện, làm màu, cố ý diễn cho bạn cùng lớp em xem! Lúc trước không phải La Văn Long cũng trúng kế nó à, quá ghê tởm, còn tưởng mình là giáo hoa thật đấy!"
Nhắc tới hai chữ "giáo hoa", Vương Nghiên Tâm đứng bên cạnh bọn nó trầm mặc nghe chuyện đột nhiên siết chắc tay, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Cửa sau của lớp mười bảy cùng cửa trước của lớp mười tám liên tiếp nhau, mấy nữ sinh đứng nói chuyện ở cửa sau lớp mười tám, nói gì Diêm Hàn cũng nghe không thấy.
Cậu mà nghe thấy chắc phải phát ngốc luôn.
Nhưng mà cậu nghe không được, giờ tổng vệ sinh trước cửa lớp mười tám cũng có người đến người đi, những người khác thì nghe thấy.
Mấy nữ sinh đó càng nói càng hăng hái, tưởng tượng đến mấy nam sinh vừa rồi còn vây quanh hỗ trợ, ngày thường đều là chuyển động bên cạnh bọn nó, hôm nay đột nhiên tản hết đi.
Không phải chỉ là Nhan Hàm thay đổi tạo hình xinh hơn thôi sao, có cần phải ân cần vậy không? Cả đời chưa thấy gái đẹp à? Đến loại người như vậy cũng đi giúp.
Cứ nghĩ như vậy, bọn nó càng tức.
Một nữ sinh thấy Vu Tĩnh thờ ơ, trực tiếp móc điện thoại ra mở diễn đàn trường "Chị nhìn đi, người như nó cũng có trang riêng, nó chơi máy nhảy cũng có người chụp hình, còn không phải cố ý lăng xê thì là cái gì?"
"Trang riêng gì?" Vương Nghiên Tâm còn không biết chuyện này, lấy điện thoại từ tay nữ sinh kia, trên màn hình quả nhiên là ảnh chụp của người tên Nhan Hàm kia!
Trang riêng được mở từ hôm qua, tên là
Thời gian mở bất quá ngắn ngủn mười mấy tiếng, thế mà có hơn hai trăm bình luận!
Còn đều là khen nó!
Diễn đàn trường tồn tại trên thế giới này như cái bug, các trường học hạn chế sử dụng điện thoại cũng không truy cứu cái diễn đàn này, cho nên từ khi diễn đàn được tạo ra, thông qua mấy thế hệ học sinh nổ lực, diễn đàn này cũng thuận lợi biến thành diễn đàn bát quái.
Tên của nó là diễn đàn nặc danh của trường, nhưng "trường" này là bao quát toàn bộ các cao trung trong thành phố, chỉ cần đăng ký là ai cũng có thể lên đăng bài.
Mà cho đến nay, nếu không phải bảng xếp hạng nhân vật nổi tiếng của các trường, thì cũng là tường ảnh chụp này được mọi người hoan nghênh nhất.
Được mở trang riêng trên tường ảnh chụp nhất định phải có chỗ xuất sắc, hơn người, bời vì ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, mà anti cũng rất là nhiều.
Trước kia cũng có người từng thử dùng cách này để "nổi tiếng", cuối cùng đều bị phun cho cả mình thương tích.
Bởi vì không có lượng fan khổng lồ làm hậu thuẩn, cuối cùng thường là bị bao phủ.
Ngay cả Vương Nghiên Tâm được công nhận là hoa khôi của khối cũng không có trang riêng.
Nhưng trang này...
Người trong ảnh tự tin hào phóng anh khí mười phần, ngũ quan bị ánh đèn huyền ảo đầy màu sắc chiếu rộ, như thể khắp nơi lộ ra một loại sáng chói của thanh xuân.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đột nhiên nhìn thấy bức ảnh này, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Càng làm người ta tức giận chính là khi mấy nữ sinh ghé vào nhìn nhìn, trong trang thế mà vô cùng hài hòa, chỉ có một kiểu là khen ngợi giá trị nhan sắc của người này! ——
Tôm bóc vỏ xào rau cải: Trước khi vào tui còn đang nghĩ coi ai tai to mặt lớn dám trực tiếp đánh tiếng giáo hoa, vào rồi tui chỉ muốn hỏi: Mỹ nữ này học trường nào á!
Bổn gấu trúc: Tại sao tấm hình phổ thông bình thường mà hiệu quả kinh người thế nhỉ, ánh mắt em gái tuyệt thật đấy, á cái biểu tình kiệt ngạo mà lãnh đạm đến không thực tế này, tui say rồi.
Vàng sama: Đẹp trai như vậy mà là giáo hoa không phải giáo thảo?
......
Cả trang hài hòa làm người ta giận sôi.
Càng xem càng tức, sắc mặt Vương Nghiên Tâm tái nhợt, ôm cánh tay nói "Vu Tĩnh, cậu nói chuyện này phải làm sao đây, chúng ta không thể để nó càn rỡ như vậy được..." (Edit: Ghen ăn tức ở chả hiểu kiểu gì =)))
Vu Tĩnh nhìn nhìn cũng nhìn ra một tức, nghe nhỏ nói như vậy, lửa giận nháy mắt bùng nổ "Nó quá kiêu ngạo, dám khi dễ bọn mày á? Đi, chúng ta đến tìm nó tâm sự."
Vu Tĩnh đầu tàu gương mẫu đi đến lớp mười bảy, trực tiếp đi vào từ cửa sau, la lớn "Nhan Hàm mày có ý gì đây, bọn nó là ai mày không biết à? Mày dám khi dễ bọn nó?!"
Mấy nữ sinh đi theo Vu Tĩnh không ngờ Vu Tĩnh chơi cứng như vậy, trực tiếp đi tới tìm Nhan Hàm, tuy rằng mang danh là giúp bọn nó làm khó dễ, nhưng trong lòng ngoài xấu hổ còn không khỏi cảm thấy sung sướng.
Xem ra Nhan Hàm này phải ăn quả đắng rồi.
Lúc này Diêm Hàn sắp lau xong mặt sàn rồi, thấy đám Vu Tĩnh đi đến, động tác của cậu dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu liếc nó một cái, chậm rãi đứng dậy.
"Có ý gì là sao?" Diêm Hàn hỏi.
Trong mắt lộ ra sắc bén.
"Người khác quét xong rồi mày còn quét lại, sao, mày có ý gì? Thích làm quá thì về làm cho mẹ mày ấy, ở đâu khoe khoang làm cái thá gì!"
Vu Tĩnh vốn không biết xấu hổ, nói chuyện cũng không lưu tình y chang, giọng còn to, tất cả mọi người từ phòng học đến ngoài hành lang đều dừng hết động tác, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám lên tiếng, theo bản năng mà sợ làm ra động tĩnh khiến cho nó chú ý tới mình.
Nhưng Diêm Hàn thì nghe hiểu, đây là tới gây sự.
Cậu ném cây lau nhà trong tay cho Ôn Giác Vinh bên cạnh, dứt khoát đi về phía trước một bước, từ trên cao nhìn xuống Vu Tĩnh cùng đám nữ sinh kia, nói "Bọn họ quét không sạch tôi giúp bọn họ quét sạch, cậu cảm thấy có vấn đề à?"
Vu Tĩnh "..."
Nó lại quên, Nhan Hàm này không phải người bình thường!
Vu Tĩnh trước nay lấy "nghĩ sao nói vậy" mà quảng cáo rùm beng, kỳ thật lúc nói chuyện không có dùng nào, cũng không suy xét đến cảm nhận của người khác.
Cho nên ai cũng sợ nó, học sinh bình thường đều thành thật biết điều, sẽ không biết xấu hổ như nó, nếu đổi lại là bọn họ bị nhỏ tới chỉ trích như vậy quả thực chả khác gì chịu bạo hành, có khi còn hình thành bóng ma tâm lý đủ loại hậu quả!
Lúc trước đã có người bị xui xẻo rồi, bởi vì chút chuyện vặt mà bị theo dõi bị nhục mạ, nhưng những người bị nó nói tuyệt đại đa số đều không dám tranh luận lại.
Biểu hiện tốt một chút là trực tiếp xin lỗi, kém một chút là không lên tiếng, có người cãi lại cũng bị Vu Tĩnh tìm người "dạy dỗ", không ai dám hé răng hay xuất hiện trước mặt nó nữa.
Mà cũng vì thế, Vu Tĩnh mới càng ngày càng ương ngạnh không chịu nói lý.
Bây giờ đụng phải người phân rõ phải trái, biểu tình còn vân đạm phong khinh, tựa hồ một chút cũng không cảm thấy bị công khai nhục mạ là có chuyện gì, một bộ kia của nó liền vô dụng.
Bất quá Vu Tĩnh còn có phương án số hai ——Không để ý cũng phải sấn lại ba phần, tiếp tục mắng.
"Mày đứng gần tao thế làm gì? Cách xa ra, mày có bệnh à! Má nó %&**&...!Tao không có chơi les đâu, mày còn không rải bãi nước tiểu nhìn xem mày là cái đức hạnh gì đi!"
Diêm Hàn cúi đầu nhìn vị trí của mình, cách Vu Tĩnh cũng phải một lát gạch bự...!Trong cơn hoảng hốt cảm thấy mình đã get được kỹ năng chửi đổng.
Nhưng cậu vẫn đứng đó không thèm động.
Mặt sàn phía sau còn chưa có khô, Diêm Hàn sợ bọn này đi tới, dẫm dơ sàn nhà mình vất vả cọ sạch.
Dù gì anh Diêm cũng là người có uy tín có danh dự, gặp phải người thích chửi đổng, dù mắng có khó nghe cậu cũng hết cách.
Chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói "Cậu có biết nói lý không? Bọn họ quét không sạch còn không cho tôi quét, vậy còn trực nhật làm cái gì? Làm sao, cậu muốn làm cho lớp bọn tôi bị trừ điểm à?"
Lời này cậu kỳ thật cũng lười nói, bởi vì người bới lông tìm vết sẽ không chịu nghe nói lý.
Nhưng bên cạnh nhiều người nhìn như vậy, Diêm Hàn cảm thấy có một số việc nên làm rõ ràng, không cần phải làm bia ngắm cho người khác.
Còn cách à? Cậu có tật xấu, vĩnh viễn không nén nổi giận.
"Còn có mấy người các cậu, mới nãy là tôi suy xét không chu toàn không quan tâm mặt mũi của các cậu, tôi nên đợi các cậu về rồi lại bắt đầu trực nhật mới đúng..."
"Má nó? Mày có ý gì?"
Đám đối diện có Vu Tĩnh chống lưng quả nhiên phản ứng rất kịch liệt, nháy mắt liền bùng nổ.
"Phải nói chứ, làm giỏi như vậy, chắc Nhan Hàm ở nhà làm không ít nhỉ?" Chửi tục giữa bàn dân thiên hạ còn chưa đủ, một nữ sinh khác nói "Tao không có biết lau nhà, nhà tao tuần nào cũng thuê người tới quét dọn, thật sự không có cơ hội nha."
Nữ sinh bên người nó phụ họa cười ha ha "Nhà tao cũng có giúp việc, làm việc nhà giỏi lắm đó, tay nghề của Nhan Hàm cũng y chang."
Châm chọc một hồi, mấy nữ sinh chỉ cảm thấy vui sướng đầm đìa.
Đúng rồi, bọn nó không biết làm việc nhà vì gia cảnh tốt, mười ngón không dính nước xuân, cho nên mới làm không được.
Không giống ai kia, trời sinh là mệnh phải làm việc, vô cùng ti tiện, mặt đất cũng phải cọ.
"Các cậu hơi quá đáng rồi đấy."
Mấy lời châm chọc mỉa mai đó với Diêm Hàn mà nói chẳng khác gì gãi ngứa, cậu không có phản ứng gì, ngược lại là Tần Tư Du bên cạnh cậu chịu không nổi nữa.
Tần Tư Du là người ngay thẳng, gia cảnh cũng rất bình thường.
Trong mắt nhỏ Nhan Hàm cần cù chăm chỉ làm chuyện gì cũng tỉ mỉ cẩn thận mới là đáng tán dương, nhỏ không hiểu tại sao cái đám người suốt ngày ríu rít, ngoài ngựa bà thì cái gì cũng không biết làm thì có chỗ nào mà cảm thấy mình ưu việt.
...!Lại nói đám này cũng có đẹp đẽ gì đâu!
Tần Tư Du ngẩng đầu nhìn Diêm Hàn dù để mặt mộc vô biểu tình cũng đẹp đến thăng thiên, chỉ cảm thấy nếu nói về nhan sắc, Diêm Hàn phải ném đám này cả một con phố.
"Làm sao, mày có ý kiến gì?" Mấy nữ sinh này ngày thường không đối nghịch với Tần Tư Du, là bởi vì đối phương không có chọc lên đầu bọn nó, bọn nó cũng khinh thường nói chuyện với nhỏ, nhìn ngoài mặt không có gì là được.
Nhưng đối với bọn nó mà nói, còn không tới phiên Tần Tư Du chỉ trích bọn nó.
Tần Tư Du cũng là người thẳng tính, nhỏ được cuộc sống dạy cho phải biết thỏa hiệp, nhưng dù gì cũng không thể đổi được cái tính thẳng thắng, hắc bạch phân minh, trong mắt nhỏ Nhan Hàm động tay làm việc là vì muốn giúp mình, nếu không nhỏ có thể đứng bên cạnh mà nhìn, cần gì phải làm chuyện gây mất lòng này.
Tần Tư Du cảm thấy nếu người bị nhục nhã là mình, còn có thể nhịn, nhưng Nhan Hàm là vì giúp nhỏ mà trêu phải phiền phức, nhỏ không thể tiếp thu việc người khác vì giúp mình mà bị người công kích.
Vốn là thế, nếu lớp bọn họ mà vệ sinh không đủ điểm, những người này cũng phải phụ trách.
Nhỏ dứt khoát đứng lên chỉ xuống mặt đất "Quét có mấy cái cũng quét không xong, ai có tay có chân cũng quét sạch hơn thế này! Có cái gì mà đáng kiêu ngạo! Bộ tưởng mình là công chúa hạt đậu à!"
"Mẹ, mày nói cái gì đó!" Mấy nữ sinh mắng to, đi tới vây xung quanh Tần Tư Du, xô đẩy nhỏ.
Tần Tư Du cũng không yếu thế "Tôi nói sai à, tới để đi học, là trường học yêu cầu, dựa vào cái gì mà bảo người khác lao lực cho mấy người! Có giỏi thì đi nói với trường học đấy, đừng để mấy người làm việc nữa! Kêu bảo mẫu lên mà làm!"
"Mẹ nó chứ mày muốn chết hả!"
Chuyện tới nước này, bạn của Tần Tư Du thấy bạn cùng phòng của mình bị đánh cũng nhịn không được xông lên, đẩy mấy nữ sinh kia ra "Đẩy ai đấy, cút ngay!"
"Má nó chứ!"
Đánh nhau chạm vào là nổ ngay, Diêm Hàn vội xoay người kéo Tần Tư Du cùng bạn của nhỏ một phen, khiến bọn họ bớt tranh cãi.
Cậu không muốn Tần Tư Du vì mình mà xào xáo với đám này.
Cậu là từ đáy lòng không sợ đám đó, nhưng Tần Tư Du mấy nhỏ vừa nhìn là biết nữ sinh chính trực thành thực, nào đấu được với đám đó chứ!
Dưới tình thế cấp bách Diêm Hàn không nghĩ được nhiều như vậy, cậu duỗi tay kéo hai đám ra, theo bản năng che Tần Tư Du sau người, trong miệng nói "Đừng có điên! Có chuyện gì thì nói với tôi!"
Từ khi xuyên tới đây vẫn luôn bận rộn học tập, Diêm Hàn là muốn quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, thay đổi những thói hư tật xấu trước đó.
Nhưng anh Diêm chung quy vẫn là anh Diêm, cậu không cần kêu to như những người khác, chí cần lấy cái khí thế kia ra, những người khác đột nhiên không kịp phòng ngừa, đều bị chấn cho khiếp, trong phòng học nháy mắt an tĩnh.
Hai đám người bị kéo ra, đám Vu Tĩnh mới nãy bị Diêm Hàn dọa cho chết khiếp, lúc này phản ứng kịp lại không chịu buông tha.
Mấy nữ sinh bao quanh Diêm Hàn bắt đầu chiến tranh nước miếng.
"Cái gì mà nói với mày? Mày là đứa nào, mắc cái gì nói với mày là được."
"Mày nghĩ mày có bao nhiêu cân lượng? Làm sao, hot một phát trên diễn đàn là trâu bò à, không biết chừng còn mướn thủy quân đấy, da mặt cũng dày nhỉ!"
"Còn phải nói, chắc chắn là mua thủy quân! Bằng không sao hài hòa được như vậy!"
"..."
Diêm Hàn lau mặt thật mạnh, bị đám này vây ở giữa, đánh cũng đánh không được, đẩy cũng đẩy không xong, ríu ra ríu rít thiếu chút thì phun cậu một mặt nước miếng, cậu cũng một cái đầu hai cái đại mà.
(Edit: một cái đầu hai cái đại: nếu chuyện quá rắc rối, khó giải thích cũng biết nản.)
Nghĩ thầm lại chuyện gì đây.
Còn có hot diễn đàn là cái gì? Thủy quân gì?
Lớp mười bảy loạn thành một nồi cháo, ngay lúc này, một giọng nam trầm thấp vang dội từ cửa phòng học truyền tới "Xin hỏi có bạn học Nhan Hàm ở đây không?"
Mọi người quay đầu lại nhìn, liền thấy hai người đàn ông trẻ tuổi mang tây trang giày da đang đứng ở cửa lớp, ngoái đầu vào nhìn, bàng hoàng vô thố, nghiễm nhiên là bị trận chiến bên trong dọa hết hồn.
Diêm Hàn lại nhẹ nhàng thở ra, những thời điểm này không cần biết là ai, tìm chuyện gì, đều là cứu tinh của cậu!
"Là tôi, các anh là?"
Diêm Hàn từ trong vòng vây lộ mặt ra, hai người ngoài cửa vừa nhìn thấy là bừng sáng, vừa nhìn là biết mình không tìm lầm người."
Bọn họ cực lễ phép mà nói "Chào bạn học Nhan Hàm, chúng tôi là công ty giải trí Lục Tuyên, cố ý lại đây tìm em, muốn nói chuyện hợp tác với em."
"..."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, lại lần nữa nghênh đón giây phút yên lặng đến quỷ dị.
Nghe ngữ khí cung kính này...!Công ty giải trí tới tìm Nhan Hàm?!
Này không lẽ...!Hot đến trong vòng rồi?!!
Ngày hôm qua có cái Thiên Hoa gì đó hỏi cậu có muốn xuất đạo làm minh tinh không, sao hôm nay lại tới thêm cái Lục Tuyên rồi?
...!Không cần biết tìm cậu làm cái gì, chỉ cần có thể cứu đại ca khỏi núi đao biển lửa, Diêm Hàn vẫn rất vui lòng.
Cậu nói với Tần Tư Du "Chị Du, phần sàn còn lại để lát nữa tôi về cọ, tôi về ngay đấy, chờ tôi!"
Cậu còn định dặn dò những người khác để bọn họ canh cho kỹ phần sàn nhà chưa khô, đừng để đàn bới lông tìm vết này dẫm bẫn, sau ngẫm lại hay thôi đi, mấy nữ sinh này cậu cũng không muốn chọc, khỏi phải chọc người ta kéo sấm tới.
Nhưng vừa nghe thấy Diêm Hàn muốn chạy, đám nữ sinh vây quanh lại không thuận theo không buông tha, bọn nó mặc kệ công ty giải trí tới làm cái gì.
"Làm sao, muốn chạy á? Hôm nay mày không nói rõ ràng thì đừng hòng chạy!"
"Vừa rồi không phải ngon lắm à, sao, sợ rồi?"
Thậm chí còn trực tiếp nói với hai người mang tây trang kia "Mấy người tìm nó làm gì? Giờ nó không rảnh! Còn nữa mấy người là ai? Ai cho mấy người vào cổng trường? Có tin bọn này kêu giáo viên đến không?"
Hai người ở cửa biểu tình xấu hổ, công tác bảo an của trường này hoàn thiện đến như vậy, vào cổng còn phải đăng ký, bọn họ có thể đi vào đương nhiên là được cho phép, nhưng bây giờ nghe ngữ khí của mấy đứa này, sao giống như xem bọn họ là người xấu vậy?
Mà Diêm Hàn