Vốn dĩ vì tiết bơi lội, Lý Hồng Khinh đã chuẩn bị cho cậu nguyên một bộ thiết bị.
Nhưng Diêm Hàn còn chưa có chuẩn bị tâm lý mà!
Ngày ngày vội học, cũng là ôm tâm thái được ngày nào hay ngày đó, mấy cái trang bị đó cậu còn chưa từng sử dụng, càng miễn bàn đến chuyện chúng còn để ở chỗ Lý Hồng Khinh!
Trước kia tiết bơi lội lớp bọn họ là thứ năm, bây giờ thình lình sửa thành thứ hai...
Diêm Hàn khô héo bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được.
...!Ăn mà không biết mùi vị gì!
"Tôi không về với cậu đâu, lát nữa tôi phải tới phòng y tế." Diêm Hàn nói.
"Hả? Anh Nhan làm sao vậy?" Tần Tư Du khẩn trương hỏi.
Mấy ngày nay bởi vì muốn mượn WC, Diêm Hàn đã thành khách quen của phòng y tế.
Dù sao mặt cậu trắng, người lại gầy, những ngày trước lại cố ý giả mảnh mai, cho nên đừng nói Tần Tư Du, đến những bạn học khác cũng có một ấn tượng bất biến với Diêm Hàn —— đây là mỹ nhân ốm yếu.
Còn tại sao mỹ nhân ốm yếu lại đập được một đám con trai cao lớn thô kệch ở hẻm nhỏ, Tần Tư Du cảm thấy mấy cái này có mâu thuẫn đâu, bây giờ con gái cũng có rất nhiều người học Tae Kwon Do tán đả từ nhỏ, nhưng biết đánh nhau không nhất định là thân thể tốt, có lẽ nữ thần của nhỏ là loại hình này...
Tần Tư Du không chỉ một lần não bổ nữ thần giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, một bên đánh giặc một bên hộc máu.
Tuy rằng cũng không hộc máu thật, nhưng một khi cảnh tượnng trong phim đổi thành khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ thần nhà nhỏ, liền không khỏi cảm thấy phối hợp này thật là được trời cao ưu ái.
Nữ thần bấy giờ lắc lắc đầu, nói "Không việc gì, chỉ là cảm thấy bụng hơi khó chịu thôi."
"Vậy mình đi với cậu nhé?"
"Không cần, thật sự không sao đâu." Diêm hàn nói.
Ngày thường cậu cho người ta cảm giác đều là lạnh lùng ngầu ngầu, mang một loại hơi thở thần bí độc lai độc vãng, loáng thoáng khiến người muốn gần gũi lại không dám tiếp cận.
Tuy rằng trái tim rất nóng, nhưng nữ thần vẫn quá kiên cường quá độc lập.
Tần Tư Du cắn đũa, âm thầm đau lòng nữ thần, nhưng không miễn cưỡng nữa.
Còn Lâm Kiến Lộc, buổi trưa hắn còn bận chuyện trường học, vì thế ăn cơm xong bốn người liền đường ai nấy đi, Diêm Hàn trực tiếp đi tìm Lý Hồng Khinh.
Không ngờ lúc cậu đi đến phòng y tế, phát hiện ngồi bên trong thế mà không phải Lý Hồng Khinh, mà là một vị giáo viên khác!
Hỏi xong mới biết, thầy Lý Hồng Khinh hôm nay không trực, nghỉ ngơi!
Diêm Hàn chạy ra ngoài phòng y tế, chuyện thứ nhất chình là tìm một nơi không người gọi điện thoại cho Lý Hồng Khinh.
"Hả? Cuối tuần này anh trực ban, cho nên hôm nay nghỉ?" Đã giữa trưa đến nơi, mà bên kia đầu dây Lý Hồng Khinh vẫn là giọng ngái ngủ.
Bất quá đến khi Diêm Hàn nói lý do gọi điện, anh ta lập tức lên tinh thần mấy khúc "Hôm nay đã có tiết bơi lội rồi á? Thảm quá đi! Đồ của cậu anh đặt trong ngăn tủ hết rồi, chìa khóa dự phòng anh đặt ở cái chậu hoa ô cửa sổ thứ ba..."
"Nè nè!" Diêm Hàn đánh gãy anh ta "Bây giờ có giáo viên khác ở trỏng, tôi lấy đồ kiểu gì? Lại nói, chuyện này tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không được."
"Ha?"
"Được rồi không sao hết, chờ anh đi làm chúng ta lại nói."
"Vậy hôm nay cậu làm sao đây?"
"Nghĩ cách xin nghĩ."
Diêm Hàn treo điện thoại, lại như ăn trộm nhìn nghía khắp nơi, xác định xung quanh không có ai, mới làm như không có gì mà đi ra.
Dù nói là để các bạn học trải nghiệm cuộc sống học đường tốt đẹp hơn, nhà trường cũng trả cái giá tương đối lớn, nhưng mà!
......
Cái tiết bơi lội này cũng cho cậu cái phiền toái lớn lắm!
Diêm Hàn đen mặt trở về khu dạy học, dọc theo đường đi còn phải nghĩ cớ xin nghỉ, nhưng cái nào cũng thấy phiền, còn ẩn ẩn bài xích, càng lười cân nhắc hơn.
Sau khi về tới lớp lại mạnh mẽ áp xuống hết thảy suy nghĩ, bắt đầu tập trung tinh thần học tập.
Công trình dọn bàn học của Lâm Kiến Lộc còn làm chưa xong, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tiến trình của Diêm Hàn, cậu chỉ cần tìm đúng cuốn sách bài tập cậu muốn là được.
Thời gian nghỉ trưa tổng cộng có hai tiếng, trừ đi thời gian ăn cơm cùng đi đường thì còn dư lại một tiếng mười phút, Diêm Hàn vẫn lưu lại cho mình hai mươi phút cuối cùng để ngủ trưa, nói cách khác cậu còn dư hẳn 50 phút để học!
50 phút! Một tiết cũng chỉ có 40 phút thôi, ngẫu nhiên còn gặp phải tình huống bị giảm bớt thời gian học tập như tiết Tiếng Anh sáng hôm nay, đủ để thấy 50 phút này có bao nhiêu trân quý!
Vứt hết tạp niệm đi, dùng khoảng thời gian này để làm xong bài tập Toán giáo viên để lại, lại chỉnh sửa thêm một lần câu hỏi lúc sáng đã thỉnh giáo Lâm Kiến Lộc, xác định mình đã có thể nắm giữ được, thời gian cũng không sai biệt lắm, Diêm Hàn bắt đầu ghé vào bàn ngủ trưa.
Trạng thái của cậu bây giờ đã gần thành học tập xong là có thể ngủ thật ngon, hai mươi phút cũng đủ để ngủ đến trời đất tối tăm, thế cho nên khi tiếng chuông vào học vang lên, Diêm Hàn hút nước miếng ngồi dậy, phát hiện bạn cùng bàn của mình đã trở về.
Mà ở góc bàn của cậu, có một ly trà sữa không biết từ đâu chui ra.
Nửa mơ nửa tỉnh cậu