Đôi mắt đào hoa tự mang phong tình của Diêm Hàn trừng lớn, nhưng vẫn phong tình như cũ.
Khiến Tô Lâm Bồi cùng Tiểu Béo bên cạnh nhìn đến sửng sốt.
Tuy rằng trước đây trên người Diêm Hàn tràn đầy khí chất bưu hãn không câu nệ tiểu tiết, nhưng bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy một mặt "đanh đá" của chị dâu, không thể không nói, vẫn có chun chút kinh ngạc.
Loại kinh ngạc này tuy rằng ngoài dự đoán, rồi lại hoàn toàn mới mẻ, nhưng lại không khiến người ta ghét, ngược lại còn hơi kinh diễm?
Không nói chứ, chuyện chủ động yêu cầu lấy thân tạo chứng cứ khiến cách nhìn của Tô Lâm Bồi với Diêm Hàn ẩn ẩn có chút đổi mới.
Chẳng qua cậu ta vẫn không hiểu được người này.
Không cho thầy Hách thêm bất cứ cơ hội nào để nói chuyện, Lâm Kiến Lộc đã cởi tóc giả với váy xuống đã mở miệng "Nếu thầy Hách không muốn đi văn phòng cũng không sao, dù sao chúng tôi cũng chỉ là học sinh, việc cần làm đều làm xong rồi."
Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của thầy Hách liền vang lên, tất cả mọi người đều biết đây là lãnh đạo trường gọi cho gã.
Cuối cùng thầy Hách cũng bị hiệu trưởng chủ quản hành chính kêu đi rồi, sau hôm nay gã sẽ bị trường học khai trừ trừng phạt, cùng với những chuyện không quy củ gã làm với nữ sinh cũng sẽ truyền đến tai người vợ đang đi dạy của gã, tương lai gã còn cần phải đối mặt với vấn đề ly hôn cùng chia tài sản.
Câu chuyện hạ màn, Lâm Kiến Lộc tống cổ Tô Lâm Bồi cùng Tiểu Béo đi ăn cơm trước.
"Dạ." Lên tiếng, Tô Lâm Bồi vui khỏe trẻ đẹp hỏi "Vậy lão đại đi đâu?"
Lâm Kiến Lộc biểu tình trấn định mà nói "Tôi đi WC."
Rồi xoay một cái, lập tức đi vào WC nam.
Còn Diêm Hàn...!Lâm Kiến Lộc vừa động cậu liền theo bản năng mà đi theo hắn, suýt nữa thì đi chung vào WC nam!
Vừa nãy dẫn thầy Hách tới đây, cậu kỳ thật là chạy vào WC nam, nhưng không biết có phải do lâu rồi chưa được đi WC nam không, mà cậu còn có chút hoài niệm?
Khó khăn dừng lại trước cửa WC nam, tạm biệt đám Tô Lâm Bồi, cậu nghe thấy Lâm Kiến Lộc nói "Cậu ở đây chờ tôi một chút?"
"Ừm...!Được." Diêm Hàn chầm chậm trả lời.
Tóc giả Lâm Kiến Lộc mang là Lý Hồng Khinh tài trợ, cả cái váy hắn cởi ra hiện tại đều nằm trên tay Diêm Hàn, ôm váy trong tay, nhớ lại cái áo khoác bị Lâm Kiến Lộc vứt trên sàn WC nữ...
Thấy có hơi phá của.
Nhưng ngày thường bị người ta chạm một chút đã phải thay quần áo, lần này trực tiếp bị biến thái ôm, không cần hỏi Lâm Kiến Lộc cũng biết hắn không muốn dùng nữa.
Nhưng xả rác lung tung là không được.
Diêm Hàn cuối cùng vẫn nhặt chiếc áo khoác đang nằm dưới đất lên, đặt trên bồn rửa tay, sau đó lại quay về cửa WC nam chờ Lâm Kiến Lộc.
Bồn tiểu ở WC nam không có vách ngăn, hơn nữa trong đó cũng không có cửa, chỉ treo một mảnh vải làm rèm, từ góc độ của Diêm Hàn nhìn qua thậm chí còn thấy được cái chân mang quần thể thao màu đen của Lâm Kiến Lộc.
Bên tai còn có tiếng đối phương xả nước ào ào...
Nếu là ngày thường Diêm Hàn nhất định sẽ không suy nghĩ bậy bạ.
Nhưng cảnh tượng bây giờ quá kỳ quái, rõ ràng cậu là nam, rõ ràng cậu có thể đi vào cùng xả nước với Lâm Kiến Lộc, còn có thể bới chút thời gian xem Tiểu Lâm Kiến Lộc trông như thế nào...!Nhưng mà, chính là, cậu chính là không vào được, vị trí hiện tại của cậu đã là cực hạn, xích xuống xíu nữa là xảy ra chuyện ngay...
Chắc là cảm giác không dám vượt quá giới hạn đấy nhỉ?
Nhưng đó rõ ràng là nơi cậu vốn phải đi vào để tiểu!
Diêm Hàn đột nhiên cảm thấy hơi ủ rũ, cậu lạnh mặt kêu trong đầu một tiếng "Tiểu Ngũ."
[Ố ồ?]
"Anh thấy hình như anh sắp điên rồi."
[Há?]
"Rất xin lỗi, lâu như vậy, anh còn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng sắm vai một bé gái."
[Vậy anh có thể tranh thủ bây giờ nỗ lực một chút nha.]
"Không, không phải vấn đề này, em không hiểu..." Diêm Hàn nghĩ nghĩ rồi nói "Em có hiểu được cảm giác tuyệt vọng vĩnh viễn không thể lấy thân phận con trai để vào WC nam đi vệ sinh không?"
[???]
...!Không sai, tình cảnh hiện tại giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, từ khi đến đây Diêm Hàn cố gắng để không thèm suy nghĩ nhiều, vẫn luôn tích cực sinh hoạt.
Nhưng không thèm nghĩ không có nghĩa cậu thật sự không để ý.
Sâu trong nội tâm cậu vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, vẫn phun tào cuộc đời mình bị phá hoạt, vẫn không thể tiếp thu bộ dáng mình mặc váy.
[...!Rồi cảm xúc này sau một lần vào WC nam liền bùng nổ?] Tiểu Ngũ tựa hồ hiểu ra rồi.
Nhưng nó vẫn nghi hoặc như cũ [Đây là cảm xúc ngu ngục chi?]
Diêm Hàn "..."
Rồi đi, cậu có nói mấy cái đó cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi.
Tiểu Ngũ bên này còn đang kiến nghị [Nếu ký chủ muốn chuyển giới, bây giờ còn kịp mà.]
Diêm Hàn tiếp tục lạnh mặt "...!Thôi, em có thể offline."
Thật là, lâu lâu mới được xúc động như vậy, kết quả xuất hiện chưa được vài giây, đã bị Tiểu Ngũ chọc cho tức trở về!
Đơn giản chính là cảm xúc ngu ngục này không được duy trì lâu lắm.
Lâm Kiến Lộc rất nhanh đã xả nước xong, lúc đối phương đẩy rèm cửa ra, thình lình thấy một cái mặt đẹp trai, tâm tình hậm hực của Diêm Hàn đột nhiên giảm bớt.
Sau khi đi ra Lâm Kiến Lộc bắt đầu dùng bồn rửa tay bên ngoài để rửa tay, hắn vừa rửa vừa nói "Lát nữa tôi phải đến chỗ chủ nhiệm Cốc để kể lại tình huống, cậu..."
"Tôi đi cùng cậu đi."
Bọn họ lần này tương đương với đánh ngã thầy Hách, tuy rằng nguyên nhân gây ra là một bức thư nặc danh, nhưng dù sao giữa học sinh cùng giáo viên còn phân chia trưởng ấu, nếu đơn thuần chỉ vì một lá thư không có chủ đã thiết kế cái bẫy rập này, phỏng chừng dù đó có là Lâm Kiến Lộc cũng rất khó để nói rõ ràng.
Lúc này tuy bọn họ cũng coi là vì dân trừ hại, nhưng đứng ở góc độ của Diêm Hàn mà nói, cũng là nhờ anh Đại Lâm giúp đỡ cho cậu, nhưng lúc cần cậu như thế này sao có thể trốn tránh.
Chẳng qua chuyện điểm số không tiện nói với Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn cũng hết cách biểu hiện lòng biết ơn của mình.
"Được." Lâm Kiến Lộc nói, lại tí ta tí tách rửa tay thêm một lần nữa, kỳ thật trước khi hắn xả nước cũng đã rửa tay một lúc khá lâu, cuối cùng, ngay lúc Diêm Hàn cảm thấy hắn sắp rửa đến tróc da tay mới khó khăn mà dừng lại.
"Hình như vừa nãy tay cậu cũng không đụng đến tên biến thái kia mà?" Diêm Hàn không chắc lắm mà nói.
"Nhưng đụng phải cái áo khoác kia rồi." Lâm Kiến Lộc nói.
"..."
Được thôi, vì cái áo khoác bị tàn nhẫn vứt bỏ lại lần nữa nằm không trúng đạn mà bi ai ba giây đồng hồ, cũng may cậu không có xen vào việc của người khác mà ôm cái áo kia ra đây.
Lúc hai người đi ra khỏi lầu hai sân vận động, nó vẫn một mảnh im ắng, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì không có người cho nên không bật đèn, lúc này bốn phía đều đen ù, tối tăm đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng Lâm Kiến Lộc mang quần dài màu đen, thân trên chỉ mang một cái sơ mi trắng, Lâm Kiến Lộc vẫn max cảnh đẹp ý vui.
Thời tiết dần dần chuyển ấm, rất nhiều người đều cởi áo khoác bên ngoài, chỉ mang áo sơ mi.
Nếu không phải vì mình không có ngực, Diêm Hàn cũng sớm cởi rồi.
Thân hình thon