Đã rút gân lại còn sặc nước, người bình thường gặp tình huống này sẽ giãy giụa theo bản năng, mà càng giãy giụa tâm lý sẽ càng sợ hãi, tình huống đuối nước sẽ càng nghiêm trọng.
Diêm Hàn lúc đầu cũng rơi vào trạng thái hỗn loạn này.
Thẳng đến khi cảm giác được có người tới gần mình, trên eo mình nhiều thêm một cánh tay, Diêm Hàn miễn cưỡng nhìn qua, phát hiện thế mà lại là bạn cùng bàn của mình, liền cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
—— Cậu biết Lâm Kiến Lộc tới để cứu mình.
Xuất phát từ bản năng, người đuối nước sẽ không màng tất cả để bắt lấy những thứ trong tầm tay, bao gồm cả người cứu viện, cũng vì thế mà từng xuất hiện người cứu viện bị người đuối nước cuốn lấy, chết chùm.
Nhưng tố chất tâm lý của Diêm Hàn hãy còn không tồi, sau khi ép bản thân bình tĩnh cậu liền từ bỏ giãy giụa, không có ý quay người bắt lấy đối phương, cố nén đau đớn, hoàn toàn dựa theo lực của Lâm Kiến Lộc để lên bờ.
Mà đương nhiên cậu cũng không dám động.
Cánh tay Lâm Kiến Lộc đang đặt tại eo cậu, nếu nhích lên trên hay nhích xuống dưới một chút, không chừng có chuyện luôn rồi.
Giờ khắc này Diêm Hàn chỉ cảm thấy may mà Lâm Kiến Lộc ôm eo cậu chứ không phải mấy bộ vị vừa sờ liền xảy ra chuyện khác, nếu không thì không hay rồi, cậu thà chết đuối tại chỗ còn hơn.
Người cứu viện chuyên nghiệp khi cứu người đuối nước sẽ tiếp cận từ sau lưng, phòng ngừa bị cuốn lấy.
Nhưng không biết là Lâm Kiến Lộc không biết kiến thức đó hay là tình huống quá khẩn cấp, hắn không kịp vòng ra sau Diêm Hàn, tóm lại tư thế bây giờ của hai người là mặt đối mặt với nhau.
Trông còn có vài phần kiều diễm.
Thế nhưng lúc này không cần biết là sặc nước hay rút gân, đều vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức Diêm Hàn nhe răng trợn mắt, nào rảnh đi phát hiện tư thế của bọn họ không đúng.
Kỳ thật nói ôm nhau cũng không đúng, chính xác là Lâm Kiến Lộc một tay giữ eo Diêm Hàn, một tay khác rẽ nước bơi vào bờ, mà sau khi bình tĩnh Diêm Hàn cũng dùng tay rẽ nước, tận lực khiến mình duy trì tư thế cân bằng trong nước.
Thẳng đến khi Ngụy Ninh Hâm lội về phía cậu, ý đồ đón cậu sang, Diêm Hàn sợ vị trí đón của đối phương sờ trúng chỗ không nên sờ, nên vội vàng vòng tay ôm lấy cổ Lâm Kiến Lộc.
Mà Lâm Kiến Lộc còn đang giữ eo cậu, giờ khắc này triệt triệt để để biến thành ôm nhau.
Cậu kinh hoảng thất thố mà nói "Không sao tôi không sao, cậu không cần đỡ tôi đâu."
Ngụy Ninh Hâm "..."
Cánh tay nửa mở trôi trên mặt nước, cuối cùng không thể không duy trì tư thế cắt ngang mặt nước, Ngụy Ninh Hâm "xía" một tiếng, nhưng cũng không miễn cưỡng.
May mắn Lâm Kiến Lộc một lòng cứu người tốc độ không chậm, bể bơi cũng không quá lớn, tuy rằng Diêm Hàn cảm thấy lâu lắm luôn —— mỗi giây sặc nước đều vô cùng gian nan, trên thực tế một đoạn đường này không tới một phút, cậu cũng đã bị Lâm Kiến Lộc nâng eo cho lên bờ.
Vì không để đối phương tạo thành tai nạn gì, Diêm Hàn dùng đến lực hút sữa, gần như là dùng cả tay lẫn chân bò lên bờ.
May mắn bạn học bốn phía phát hiện tình huống của cậu đều tới phụ một chút, có người cho lực Diêm Hàn lên bờ rất thuận lợi.
Ngồi trên bể bơi mãnh liệt ho khan hai cái, đẩy nước trong khoang mũi ra bên ngoài, cuối cùng cũng không khó chịu như vậy nữa, Diêm Hàn lúc này mới phản ứng lại —— vừa rồi lúc cậu lên bờ nói là Lâm Kiến Lộc nâng eo cậu đẩy lên, chứ không phải là Lâm Kiến Lộc dùng hai tay dìu cậu lên.
...! Nhưng xét về tính chất Vật Lý vừa mới học, lực tác dụng có tính hai chiều, người ở trong nước không có điểm chống đỡ, sao có thể đẩy người lên bờ?
Mang theo nghi hoặc, Diêm Hàn thuận thế nhìn thoàng xuống nước...
Liền thấy dù đây là khu nước sâu, nhưng nếu Lâm Kiến Lộc đứng dưới đáy bể nhón chân, vẫn có thể lộ cái đầu lên...
Lộ cái đầu...
Được rồi.
Chú cao chú muốn làm gì thì làm.
Có thể là trời sinh tố chất thân thể tốt, sức bật tốt, Diêm Hàn chưa từng cảm thấy chiều cao của mình không đủ xài.
Lần đầu tiên trong đời, đại ca có hơi ghen tỵ.
Nếu cậu cũng có thể chạm chân xuống đất thì tình huống vừa rồi đâu có xảy ra!
Mà rất hiển nhiên, Lâm Kiến Lộc lộ nguyên cái đầu, giờ khắc này mặt mày còn lãnh đạm hơn thường ngày một ít.
Bình thường hắn không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt rất sáng, cực kỳ có thần thái, dường như là ngoài khuôn mặt anh tuấn còn chút non nớt ra, đây là thứ duy nhất chứng minh hắn vẫn còn là một thiếu niên.
...!Ít nhất là Diêm Hàn thấy thế.
Nhưng bây giờ không hiểu vì sao, Lâm Kiến Lộc cứ như vậy mà lăng lăng nhìn cậu, ánh mắt có chút tối tăm, làm Diêm Hàn cảm thấy người này hình như đang dỗi.
Những bạn học còn chưa xuống nước bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên này, có vài người là thấy Diêm Hàn đuối nước nên mới chạy sang, có vài người thậm chí còn thấy hình ảnh anh Nhan cùng anh Lâm đối mặt với nhau, số còn lại là bây giờ mới biết Diêm Hàn vừa mới đuối nước, lúc này đều vây lại quan tâm hỏi cậu có ổn không.
Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du còn mang theo giáo viên bơi lội một mạch chạy sang, đẩy đám người ra, hỏi han Diêm Hàn.
Diêm Hàn vội vàng trả lời vấn đề của những người khác, muốn hỏi Lâm Kiến Lộc bị làm sao cũng không biết phải mở miệng từ đâu, chỉ đành phải nhịn xuống xúc động muốn nghiến răng nghiến lợi, khom lưng xoa xoa cái chân rút gân của mình.
Đồng thời thầm nghĩ lần sau phải khởi động trong phòng hóa trang rồi mới ra.
Nhưng buồn nhất chính là bây giờ mà cong chân lên xoa thì sẽ lộ hàng, cậu không thể khong khom người xuống dưới nước xoa, cũng bày ra bộ dáng mình không sao, bảo mọi người đừng lo lắng.
Còn may vừa rồi Lâm Kiến Lộc đem cậu bơi về bờ, cậu còn cắn răng căng chân ra, biện pháp này chuyên trị rút gân, hiện tại đã không còn đau đớn nữa.
"Anh Nhan làm em sợ muốn chết, hồi nãy thấy anh nhảy xuống nước linh hoạt lắm mà, sao lại rút gân, anh nói nếu anh Đại Lâm không ở bên cạnh thì anh phải làm sao đây!" Thấy cậu không việc gì, Ôn Giác Vinh sợ hãi trợn mắt trách cậu.
Diêm Hàn muốn bảo cậu ta đừng kêu quan quát nữa, lúc này "thình thịch" một tiếng, Ngụy Ninh Hâm bên cạnh cậu gianh một tay ra, nhẹ nhàng lên bờ.
Cậu ta lùn hơn Lâm Kiến Lộc một chút, nhưng tố chất thân thể rất tốt, tư thế lên bờ còn rất đẹp trai.
Ít nhất mấy người bên cạnh còn hít hà một hơi, bày tỏ mình đã bị động tác này của cậu ta quyến rũ.
Thế nhưng vị trí Ngụy Ninh Hâm lên bờ cách rất gần Diêm Hàn, gần như là hai vai kề sát nhau, cái này làm cho Diêm Hàn không được tự nhiên, theo bản năng mà nhếch chân lên bắt chéo, sợ bị người phát hiện ra bí mật.
May mắn Ngụy Ninh Hâm cũng không định ngồi xuống bên cạnh cậu.
Cậu ta lên bờ là đứng lên ngay, phun một câu chửi tục, trên người còn mang một thân quần áo ướt sủng, đen mặt chỉ vào Diêm Hàn